
Chung Minh luôn miệng nói thích biểu ca nàng, dù sao cũng chỉ là nói suông mà thôi, không chính mắt thấy qua. Hiện tại, tất cả tâm tư đều đặt trên người Tô Tử Mặc, không hề che giấu, trong lòng Thiệu Thi Dung hoàn toàn không có tư vị, lại cười nói:”Tô tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, bộ dáng Chung Minh rất đẹp, chỉ tiếc là…” Vừa nói vừa lắc đầu.Chung Minh lập tức trừng mắt nàng:”Đáng tiếc cái gì?”Thiệu Thi Dung ra vẻ đáng tiếc, nói:”Chỉ tiếc gối thêu hoa chỉ có bề ngoài đẹp mắt mà thôi”.Chung Minh suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, lớn tiếng tức giận nói:”Ngươi mắng ta là bao cỏ!”Thiệu Thi Dung không lên tiếng, xem như thừa nhận.Tô Tử Mặc biết Thiệu Thi Dung là vì ghen tị mới nói lời ác ý với Chung Minh, nhưng vẫn cảm thấy lời này có hơi quá rồi, thản nhiên nói:”Bản thân ta cảm thấy Minh nhi rất thông minh, đối với người khác cũng biết chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, các phương diện đều chiếu cố đến.”Chung Minh làm người như thế nào, Thiệu Thi Dung hiểu rõ ràng. Cái gọi là săn sóc tỉ mỉ chẳng qua là đối với một mình Tô Tử Mặc thôi, vốn đã ghen tị, nghe Tô Tử Mặc nói như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái, kỳ thật nàng cũng muốn nói vài câu dễ nghe với Chung Minh, nhưng không biết vì cái gì luôn nói lời chống đối cùng Chung Minh, lần nào cũng biến thành tan rã trong không vui, ngược lại sau lưng nàng giúp Chung Minh làm không ít chuyện. Tính tình Chung Minh rất xấu, không biết đắc tội bao nhiêu người, đều là nàng giúp đỡ bù lại, có cái gì ăn ngon hay trò vui nào, cũng không quên chia cho Chung Minh một phần, đáng tiếc Chung Minh không biết cảm kích, còn trách nàng xen vào việc của người khác. Có đôi khi ngẫm nghĩ, Chung Minh chẳng qua chỉ có bộ dạng đẹp mắt một chút chứ còn có cái gì đâu, đáng tiếc nàng vẫn là không bỏ xuống được. Trước kia Chung Minh không thích nàng, hiện tại có thêm Tô Tử Mặc, liền càng chướng mắt, càng nghĩ càng chán nản, chỉ sợ nói tiếp lại cãi nhau ầm ĩ với Chung Minh, làm cho Tô Tử Mặc chế giễu, đành nói:”Nếu Tô tỷ tỷ không thoải mái, vậy ta cũng không giữ hai người ở lâu, mang chút điểm tâm trở về ăn khuya đi.”Chung Minh vẫn còn nổi nóng, hướng Thiệu Thi Dung hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Tô Tử Mặc rời đi.*******************“Còn tức giận sao?” Dọc theo đường đi Chung Minh cũng không nói chuyện, sắp về đến Chung phủ, Tô Tử Mặc rốt cuộc mới hỏi.Chung Minh đột nhiên hỏi:”Vừa rồi lời ngươi nói là thật lòng chứ?”Tô Tử Mặc biết rõ còn cố hỏi:”Ta nói rất nhiều lời, ý muội là câu nào?”“Chính là nói ta thông minh, biết săn sóc……” Chung Minh mặt ửng đỏ, thanh âm càng nói càng nhỏ, đương nhiên là đang ngượng ngùng, nàng có thể tự mình hiểu được, nàng làm gì tốt đẹp được như Tô Tử Mặc nói, cho nên mới không tự tin hỏi Tô Tử Mặc.Tô Tử Mặc nhìn nàng, thật chân thành nói:”Muội ở trong mắt ta đúng là như vậy”.Chung Minh nghe được, trong lòng dấy lên một trận rung động, muốn nói cái gì đó, tiếc rằng phía sau theo một đống người, mắt thấy đã về nhà, quay đầu nói với nha hoàn và gã sai vặt:”Các ngươi về trước đi, ta cùng Mặc tỷ tỷ có mấy lời cần nói.”Tri Họa vội vàng nói:”Khuya rồi, tiểu thư cùng Tô tiểu thư ở lại bên ngoài rất nguy hiểm .”Chung Minh chỉ vào đèn lồng treo trước cửa Chung phủ, nói:”Người nào cả gan dám gây chuyện trước cửa Chung phủ, là chán sống sao?”Tri Họa khuyên nhủ:”Trong nhà có hộ viện*, tất nhiên là không dám gây chuyện, nhưng bên ngoài không có người của chúng ta, ai biết có người nào tránh ở chỗ tối có ý đồ gì hay không”. Tri Họa biết không thể lay chuyển được Chung Minh, đành phải đáng thương nhìn Tô Tử Mặc.
<*bảo vệ>Tô Tử Mặc hiểu ý, nói:”Tri Họa lo lắng là đúng, có cái gì quan trọng cần nói, trở về đóng cửa lại nói không phải cũng được sao?”Tim Chung Minh lại đập nhanh một chút, rõ ràng Tô Tử Mặc nói rất nghiêm túc, mà nàng thì nghe ra ý tứ khác. Nàng vốn là lo lắng Tô Tử Mặc vì nghi ngờ sẽ không cho nàng ở lại trong phòng, nếu đã như vậy, tất nhiên nàng cầu còn không được.Chung Minh đi theo Tô Tử Mặc trở về phòng, Tri Thư Tri Họa thức thời lui xuống.Trong phòng không có thêm người ngoài nào, sau khi Tô Tử Mặc ngồi xuống, cười nói:”Rốt cuộc có cái gì quan trọng mà cần phải tránh người ngoài mới có thể nói đây?”Chung Minh còn đứng yên ở cửa, đây vốn là khuê phòng của nàng, hiện tại tràn ngập hương vị Tô Tử Mặc, hương thơm thản nhiên cứ quanh quẩn nàng, Chung Minh lại có loại cảm giác rơi vào hơi ấm ôn nhu của Tô Tử Mặc.Chung Minh lấy lại bình tĩnh, đi đến trước mặt Tô Tử Mặc, nhìn xuống nói,”Ban ngày lời ta muốn nói với ngươi còn chưa nói xong.”Tô Tử Mặc nhìn nàng, ánh mắt lưu động, ôn nhu nói:”Ừ, muội nói đi”.Đã khó có thể mở miệng lại còn nhìn thẳng ánh mắt của nàng, Chung Minh chỉ cảm thấy mình mau bị hòa tan, gian nan nuốt xuống cổ họng một chút, mới nói:”Ta đối với ngươi không phải loại yêu thích như đối với tỷ tỷ, mà là……cái loại này thích.”Tô Tử Mặc dường như bị nàng làm cho mơ hồ, nhướng đôi mi thanh tú, hỏi: “Rốt cuộc là loại thích thế nào?”Chung Minh đã muốn lấy hết dũng khí mới nói được lời này, Tô Tử Mặc thông minh như thế sao giờ lại nghe không hiểu chứ, Chung Minh nghĩ