Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324300

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

rắng nõn thon dài thuần thục đem mồi câu gắn vào lưỡi câu, sau khi vung cần câu thì ngồi nghiêm chỉnh, tập trung nhìn mặt nước. Tô Tử Mặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng làm việc thật sự của Chung Minh, hoàn toàn bất đồng với tính tình hấp tấp thường ngày, quả nhiên là “tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố”*, ngay cả phong cảnh cũng bị thất sắc trước dung mạo tuyệt hảo kia, Tô Tử Mặc một tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn Chung Minh.

<* Xuất phát từ binh pháp tôn tử, trước thì im lìm bất động như xử nữ, khiến địch chủ quan tiến vào trận địa, sau đó hành động cực nhanh khiến địch không kịp trở tay. Dần dần, dùng để chỉ vẻ đẹp ôn nhu kín đáo, thanh tĩnh bình ổn của thiếu nữ chưa xuất giá.>Chung Minh chỉ lo nhìn chằm chằm cái phao, không biết Tô Tử Mặc đang đánh giá nàng, khi câu cá Chung Minh thần kỳ chú tâm, theo như Tống Văn Thục nói, nếu Chung Minh mà đem định lực lúc câu cá dùng cho việc đọc sách học chữ, nói không chừng có thể đi thi Trạng Nguyên, Chung Minh có thể ngồi câu cá suốt một buổi chiều mà không chê buồn chán, dựa theo tính tình của nàng thì thật sự là hiếm có.Nước lạnh nên cá cũng đều giấu ở đáy nước, ước chừng qua một nén nhang, Chung Minh mới câu được một con, sau khi câu lên, chỉ cong cong khoé môi, rồi để cá vào trong thùng, tiếp tục ngồi câu, Tô Tử Mặc ở một bên cũng không quấy rầy nàng, liền như vậy lẳng lặng nhìn.Thiệu Thi Dung viết xong bài thơ, ngẩng đầu phát hiện Chung Minh cùng Tô Tử Mặc đã không còn ở trong lương đình, nàng đương nhiên biết sở thích của Chung Minh, tìm ra bờ sông, quả nhiên nhìn thấy Chung Minh đang câu cá, mà Tô Tử Mặc thì ngồi ở một bên cùng nàng, mặc dù không thấy các nàng cười nói cái gì, nhưng một màn này cũng đã đủ làm cho Thiệu Thi Dung sinh lòng ghen tị, bởi vì khi Chung Minh câu cá, chưa bao giờ cho bất luận kẻ nào tới gần.Phao bị kéo nặng, Chung Minh trong lòng vui vẻ tính giật cần câu, chợt nghe một thanh âm:”Nguyên lai các ngươi ở đây!” Dây kéo lên liền trống không, có thể tưởng tượng được tâm tình Chung Minh lúc này là thế nào, nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thiệu Thi Dung, ánh mắt âm trầm như có thể giết người, Thiệu Thi Dung không khỏi rùng mình một cái.Tô Tử Mặc đẩy nhẹ vai Chung Minh, nhỏ giọng trách:”sao lại bày ra bộ dáng như muốn ăn thịt người thế kia, doạ đến Thiệu cô nương”.Thiệu Thi Dung giả bộ như không thèm để ý, nói:”Ta cũng đâu phải muốn vậy, không phải là dọa chạy một con cá thôi sao, chút nữa ta mua mười cân cá đưa đến Chung phủ cho ngươi.” Nhìn thoáng qua đám cá nhỏ trong thùng, lại nói,”Cam đoan là lớn hơn cá của ngươi câu được”.Chung Minh hít sâu một hơi, áp chế cơn tức, mới nói:”Hôm nay ta nể Mặc tỷ tỷ, không so đo với ngươi, nếu có lần sau, ta không để yên cho ngươi.” Nói xong, xách thùng lên, đem bảy tám con cá mới câu được đổ lại vào trong nước, nàng câu cá chỉ vì hưởng thụ quá trình câu chứ không phải để về nấu canh, càng không quan tâm là cá lớn hay cá bé, nhấc cần câu lên, mang theo cái thùng, lướt qua mặt Thiệu Thi Dung.Tô Tử Mặc nhìn xem hiểu được, chỉ cùng Thiệu Thi Dung nói:”Tính tình của Minh nhi, ngươi không cần để trong lòng”.Thiệu Thi Dung đương nhiên biết tính cách Chung Minh thế nào, trước kia Chung Minh mặc dù cùng nàng cãi nhau, nhưng rất ít khi ác ngôn, ngẫu nhiên còn có thể cùng nhau trò chuyện trong hoà bình, nếu không nàng cũng sẽ không luyến tiếc mà buông tay, từ khi có thêm Tô Tử Mặc, Chung Minh tựa hồ bắt đầu chán ghét nàng, không thèm cùng nàng nói qua một câu, cho dù tính nàng rất nhẫn nại, nhưng không muốn che giấu cái gì trước mặt Tô Tử Mặc, khẩu khí không tốt nói:”Ta cùng Chung Minh từ nhỏ liền nhận thức, nàng tính tình thế nào, ta rõ ràng hơn là ngươi”. Ngụ ý, không cần ngươi lắm miệng.Tô Tử Mặc nghe được địch ý trong lời nói, không giận cũng không nói gì, chỉ cười cười rồi bước đi.Thiệu Thi Dung nắm chặt tay lại đánh vào cây bông*, tức giận cả người không tuôn ra được, thật là nghẹn khuất, chẳng lẽ đây là điều hấp dẫn Chung Minh?

<* thứ mọc như cỏ gọi là thảo miên, quả to như quả đào, chín thì nứt sợi bông ra, người ta kéo làm sợi dệt vải, thứ như thân cây gọi là mộc miên, mùa xuân nở hoa kết quả, trong quả có bông dùng làm chăn đệm>Cát trong phễu đã muốn chảy xuống hết, đa số mọi người đều theo yêu cầu làm thơ xong rồi, có người linh cảm tốt, một hơi viết xuống bảy tám bài, ai chưa viết xong thì càng phấn khởi vội vàng viết, chỉ có duy nhất Tô Tử Mặc giờ này mới chậm rì rì tìm giấy bút, Thiệu Thi Dung không tin chỉ trong một nén nhang nàng có thể viết xong, trừ phi nàng là Tào Thực bảy bước làm thơ*. Thiệu Thi Dung ôm cánh tay ý định đứng xem kịch vui.

<* vào link này nếu muốn đọc thêm về bài thơ bảy bước :

http://www.bachkhoatrithuc.vn/encyclopedia/1773-1528-633441303398242500/Tam-Quoc/Tao-Thuc-bay-buoc-lam-tho-hay.htm >Không nghĩ sau khi Tô Tử Mặc tìm được giấy bút, lại đưa cho Chung Minh, nói:”Ta đọc cho muội viết, khỏi làm cho người ta chê cười, nói muội chỉ là đến đây ăn uống”.Chung Minh tất nhiên là hoảng sợ, nàng nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói với Tô Tử Mặc:”Ta vừa


80s toys - Atari. I still have