
rồi nói không biết chữ là dối gạt người, nhưng chữ ta viết thật rất xấu, có mấy chữ ta còn không nhận ra được, lần trước ở nhà ngươi bình tranh chữ, đó là vì ta tin mồm mép của mình có thể bịa chuyện lừa được ngươi, ta hoàn toàn không biết, ta không thể để ngươi bị mất mặt ở đây”.Tô Tử Mặc cười nói:”Muội yên tâm, ta chỉ dùng những chữ muội có thể nhận thức, đừng lo chữ khó coi, chỉ cần có thể viết là được”.Chung Minh vẫn do dự,”Thật sự có thể?”Tô Tử Mặc gật đầu,”Ta nói có thể là có thể.”Được Tô Tử Mặc khẳng định như thế, đừng nói viết chữ, cho dù kêu nàng làm chuyện khó khăn hơn thì mặt mày nàng cũng không nhăn một chút, vén tay áo lên, nói:”Được, vậy ta đây liền thử xem.”Tô Tử Mặc thấy nàng đứng ở nơi đó thân thể cứng ngắc, tư thế kia không giống như muốn viết chữ, mà như là muốn cùng người đánh nhau, cười cười, kéo cái ghế ra để cho nàng ngồi, nhẹ nhàng nói:”Đừng khẩn trương, tùy ý viết, viết tốt thì ta mang về dán lên tường”.Chung Minh áp lực càng lớn hơn , lộ ra nụ cười khó coi,”Cái này thật đúng là một câu chuyện hài không đáng cười chút nào”.Tô Tử Mặc không thèm nhắc lại, trầm ngâm một lát, từ từ thì thầm:
“Hoàng hôn vũ lạc nhất trì thu,
vãn lai phong hướng vạn cổ sầu.
Bất yếm phù sinh duy thị mộng,
duyến cầu bán thế đãn vô trù.
Nhất tần nhất tiếu nhất thương bi,
nhất sinh si mê nhất thế tuý.
Nhất tha nhất thán nhất luân hồi,
nhất thốn tương tư nhất thốn khôi….”< chẹp, đây là bài mình dịch, cho các bạn hiểu nghĩa, nhưng không thể nào hay theo kiểu chơi chữ như bản tiếng hán a, bất quá hy vọng là đọc thuận tai : )
"Hoàng hôn mưa rơi xuống hồ thu,
cơn gió thổi muộn sầu muôn thuở.
Đời người phù du như giấc mộng,
cầu duyên hơn nửa nào có ai.
Mày nhăn cười mỉm đầy bi thương,
một kiếp si mê cả đời say.
Đau thương than thở cũng luân hồi,
Một tấc tương tư một tấc tro..." >Có không ít người đến vây quanh các nàng để xem náo nhiệt, xem thế cũng đủ biết rồi, chẳng những liền mạch lưu loát, hơn nữa mỗi từ mỗi câu đều tuyệt đẹp, làm cho người ta có vô hạn dư vị, có người than thở không cam tâm bái phục, có người thầm nhìn Tô Tử Mặc với ánh mắt ái mộ, cũng có người lén nói thầm, từ khi nào Thương Đồng trấn có một nữ tử tài mạo song toàn như vậy.Chung Minh mặc dù không hiểu thơ văn lắm, nhưng cũng có đọc qua không ít, không làm thơ thì cũng có thể ngâm thơ, hơn nữa nhìn biểu tình khoa trương của những người vây quanh, cũng biết Tô Tử Mặc nhất định làm vô cùng tốt, trong lòng cũng trở nên đắc ý.Thiệu Thi Dung hiển nhiên là xem nhẹ Tô Tử Mặc, quay đầu nhìn lại bài thơ chính mình dụng tâm viết, oán hận xé nát.Tô Tử Mặc làm thơ cũng không phải vì đoạt giải nhất, nàng cầm lấy bài viết của Chung Minh, mặc dù chữ viết không được tốt lắm, nhưng cũng là viết ngay ngắn trật tự.Tương công tử muốn giữ lại bài thơ của Tô Tử Mặc, đã thấy nàng gấp vài cái, để vào trong cổ tay áo, Tô Tử Mặc cười nói:”Ta bất quá là muốn góp vui thôi, ngàn vạn lần đừng tính ta vào, sẽ không quấy rầy mọi người”. Nói xong liền kéo tay Chung Minh đi ra khỏi lương đình.Chung Minh cũng không nguyện ý nhìn thấy các nam nhân kia, người người dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, còn nói:”Quay về ta sẽ mua cho ngươi một cái nghiên mực còn đắc tiền và tốt hơn cái của bọn hắn nhiều”.Tô Tử Mặc lắc đầu, nói:”Ta viết thơ liền cùng đạo lý với việc muội câu cá”.Chung Minh nhớ tới mới vừa rồi Thiệu Thi Dung dọa cá của nàng chạy mất, lại nói muốn mua cá cho nàng, nguyên lai nàng cũng hiểu lầm ý tứ Tô Tử Mặc, vụng trộm le lưỡi một cái.Thi hội còn chưa có chấm dứt, không tiện rời khỏi, Tô Tử Mặc liền đưa ra chủ ý muốn đi dạo trong hoa viên, Chung Minh tự nhiên đồng ý, hai người đi tới phía trước, lại không biết Thiệu Thi Dung vẫn xa xa đi theo các nàng, khi thấy các nàng đi lên cầu gỗ, đột nhiên lớn gan nảy sinh ác ý, xông lên trước va chạm mạnh vào Tô Tử Mặc, chợt nghe “Ùm” một tiếng, Tô Tử Mặc rơi vào trong nước…… CHƯƠNG 36 – RƠI XUỐNG NƯỚCTô Tử Mặc rơi xuống nước, Chung Minh sửng sốt trong chốc lát mới kịp phản ứng, lập tức nhảy theo vào trong nước, Tô Tử Mặc không biết bơi, uống mấy ngụm nước, đạp nước vài cái liền chìm xuống dưới đáy, Chung Minh thật ra lại biết bơi, khổ nỗi nước sông lạnh như băng, làm tay chân đông lạnh không duỗi ra được, mất thật nhiều công sức mới mang Tô Tử Mặc lên bờ được.Chung Minh không quan tâm đến mình, chỉ lo lắng hỏi Tô Tử Mặc thế nào.Sắc mặt Tô Tử Mặc tím tái, tay chân run run, nước theo tóc nhỏ từng giọt xuống, nàng cơ hồ nói không ra lời, hơn nửa ngày mới thốt ra một chữ:”Lạnh.”Cả người Chung Minh cũng ướt sũng, dùng sức ôm nàng vào trong lòng, nói:”Lập tức không lạnh .”Chuyện cứu người rơi xuống nước biến thành động tĩnh rất lớn, mọi người trong hoa viên đều biết, nữ nhân rơi xuống nước khá bất tiện, cũng chỉ có chủ nhân là Tương công tử lại đây ân cần thăm hỏi một phen, Tri Họa theo trong xe ngựa cầm áo choàng quàng lên người hai nàng.Thiệu Thi Dung còn đứng trên cầu gỗ, cả người đều choáng váng, mới vừa rồi cũng không biết bị làm sao, đột nhiên đầu nóng lên, liền lỗ mãng, là nàng ghen tị Tô Tử Mặc, nhưn