
đó phải không? Mày điên dại vì tình từ khi nào vậy? Vì ngủ với một đứa con gái mà mày bỏ cuộc gặp quan trọng ảnh hưởng đến mục tiêu của mày và sự nghiệp của cha mày?
Khang liếc nhìn tay quản lý bằng ánh mắt sắc ngọt.
– Con sai rồi!
– Giờ này mày còn nhận sai sao? Mày để Ủy viên Kang chờ nửa giờ đồng hồ quý báu rồi giận dữ bỏ đi! Mày nghĩ ông ta sẽ để yên và kế hoạch mấy năm nay của cha mày sẽ thực hiện tiếp được?
– Con sẽ tìm cách hẹn lại Ủy viên và nói chuyện cần nói ạ.
– Được, để coi mày làm được gì. Nhưng trước đó, mày muốn nhận hình phạt gì đây?
– Bất kể điều gì cha yêu cầu, thưa cha!
Giọng Lâm Chấn Đông đột ngột dịu lại:
– Sẽ khó khăn đấy!
– Cha nói đi!
– Mày biết vụ thằng Zan Seven, kẻ đã theo ta cả chục năm nay chứ?
– Vâng. Hắn dính vào một vụ giết người và đang bị cảnh sát quốc gia truy lùng.
– Với thân phận của nó, nếu không muốn hưởng mức án trên 10 năm tù thì phải sống chui lủi cả đời.
– Ý cha là gì?
– Nhưng nếu con trai của một trùm mafia – một ông chủ bất động sản lớn vướng vào chuyện này, mức án có thể hạ xuống là 10 tháng. Là hình phạt cũng là yêu cầu của ta! Mày hãy ra đầu thú thay tội thằng Zan đi!
– Con?
– Phải! Thời gian tới ta sẽ phải ra ngoài vài tháng, ta cần một kẻ như Zan.
– Nhưng cha… cha vì muốn bảo vệ kẻ dưới mà cha muốn con trai mang tiền án và vào nhà đá bóc lịch sao?
– Thứ nhất, đây là hình phạt dành cho sự vô trách nhiệm của mày! Thứ hai, trước khi thế chiến thứ ba bắt đầu, ta cần một khoản tiền khổng lồ dự trữ đề phòng bất trắc.
– Cha muốn điều tra gì trong nhà tù quốc gia chứ?
– Thế giới với bốn bức tường ấy là một thị trường lớn cần cung cấp hàng trắng và thuốc kích thích. Ta muốn mày vào đó để tìm hiểu về đường dây vận chuyển thuốc cấm vào bên trong.
– Bên cha có bao nhiêu kẻ dưới trung thành, hình phạt thế này…
– Vì cần sự trung thành nên ta mới muốn mày làm, để thử lòng trung thành của mày!
Không phải tự nhiên Lâm Chấn Đông nói ra mục đích của mình, mà ông đang buộc Chấn Khang phải nhận hình phạt nếu không muốn bị coi là có ý phản ông.
– Nhưng… 10 tháng, con còn bao nhiêu việc phải làm…
– Chỉ sau một tháng, ta sẽ tìm cách đưa mày ra.
– Nhưng… – Khang đang nghĩ đến Băng hơn là cuộc sống tù đầy mình sẽ phải chịu.
– Kẻ nào đã nói sẽ nhận bất cứ hình phạt nào?
– Con… – Khang khá khó khăn để nói ra điều này – Vâng, con sẽ làm, thưa cha!
Dù khó chịu, Khang vẫn phải nín nhịn về phòng, dẫu sao cậu cũng đã mắc tội lớn với cha. Nhưng hình phạt ngồi tù thì thật quá đáng, Khang không tưởng tượng nổi một tháng bị nhốt một chỗ, không chơi bời, không kẻ hầu người hạ, không đàn bà, cậu sẽ sống ra sao. Chỉ riêng việc không thấy Băng một ngày cũng làm cậu phát điên lên rồi, giờ những 30 ngày. Mà biết đâu chưa thể ra ngay, ngồi luôn gần năm trời thì Khang đúng là chết còn dễ chịu hơn.
– Ông chủ, buộc cậu Cả ngồi tù, có khổ cho cậu quá không?
– Để nó biết cuộc sống của nó tốt đẹp thế nào. Sao rồi? Nó đã đến mức si tình quên cả mục tiêu rồi ư? Lại thêm một thằng con ta sập bẫy, con bé đó cừ đấy.
– Có lẽ ông chủ hiểu nhầm rồi. Việc sáng nay là ngoài dự đoán, cậu Cả chỉ nhất thời không kiềm chế được ham muốn thôi, cậu vẫn coi cô gái đó là người tình như bao cô gái khác – Tay quản lý lấp liếm để Băng không gặp nguy hiểm, mà có lẽ chính Lâm Chấn Đông cũng khó tin kẻ độc đoán coi sự nghiệp là trên hết như Khang lại có thể sa vào vũng lầy tình ái không cách nào thoát ra.
Sáng.
Khang ngồi dưới sàn, ngả đầu lên mép giường. Chẳng có tâm trạng sang khu A ăn nên vài phút nữa đồ ăn nhanh Khang gọi sẽ được mang đến. Cậu muốn tống khứ những gì Lâm Chấn Đông nói ra ngoài nhưng không thể.
Khang sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, ít nhất có thể ở cạnh Băng trong suốt những ngày còn ở nhà. Sau đó sẽ tìm cách sắp xếp lại tất thảy công việc trước khi đi đầu thú. Điều cậu lo lắng nhất vẫn là về Băng, cậu chỉ ra ngoài nửa ngày, cô cũng gặp rắc rối rồi, đằng này cậu phải mất tích cả tháng trời.
Băng đang ngồi trên giường vừa xếp mấy lá bài vừa chờ bữa sáng, chẳng quan tâm đến những điều khó chịu của Khang.
– Nếu xa ta một thời gian, em sẽ thấy thế nào?
– Thế nào?
– Biết ngay là em sẽ nói những chữ vô nghĩa mà. Được rồi, chỉ cần nói có nhớ hay không thôi!
– Đói quá!
– Em thật là… Ừ, chắc đồ ăn sắp đem tới rồi. À, ta đã cho người đi tìm hiểu, có vài nhóm chuyên gia đang nghiên cứu về căn bệnh của em. Chưa có kết quả nhưng hy vọng sẽ sớm có. Ít ra thì căn bệnh đó cũng không nguy hiểm tới tính mạng nếu được chăm sóc đúng cách phải không?
– Có lẽ.
– Không biết sẽ thế nào khi con người ta chẳng biết đau đớn và biểu lộ cảm xúc nhỉ? Sẽ là một cô gái xấc xược, không coi ai ra gì như em sao?
– Cậu chủ, – Wind nhìn Phong (lại) ngồi trên thành của sổ, nghe mp3 – buổi gặp hôm qua của ông chủ, cậu Cả đã phá hỏng một nửa. Nghe nói là vì cô gái đó, cô ta đúng là khó lường. Nhưng có lẽ chúng ta nên cảm ơn cô ta, vì đang làm cho cậu Cả mụ mị vì tình.
Cạch! Cửa mở, Yến Chi đang xách một túi đồ ăn nhanh bước vào.
– Cậu có thể thôi nhắc đến người tình của anh Khang trước mặt anh Phong k