
n biến xấu. Cậu cho quản lý cố gắng tìm hiểu và liên lạc với một số chuyên gia nước ngoài đang nghiên cứu bệnh, bằng mọi cách đưa họ về chữa trị cho Băng, nhưng chưa có kết quả. Khang biết khó nấn ná lâu việc làm theo yêu cầu Lâm Chấn Đông, cậu chấp nhận sẽ làm nhưng sức khỏe Băng không ổn định là cái cớ để Khang không muốn đi. Ít nhất, cậu sẽ đi khi chắc chắn Băng đã an toàn.
Phòng 102.
– Anh là sao vậy hả? Mấy quyển sách khủng bố này có gì hay ho kia chứ?
Chi ngồi xuống cạnh Phong, cậu vẫn chăm chú lướt mắt trên những hàng chữ. Chi bê ra một cuốn, để dưới đất, giở giở lật lật.
– Vẫn là sách y học mà, có gì đâu chứ, toàn chữ là chữ. Anh định chuyển nghề làm bác sĩ hay nghiên cứu y học vậy?
Chi thở dài, tay vẫn giở như gió mấy trang sách.
– Ồ, ai đã đọc quyển này rồi, chắc đọc dở nên kẹp tờ giấy vào nè.
Chi nâng mảnh giấy lên, chưa thấy gì thì Phong đã vội vã rướn đến kéo quyển sách về phía mình. Sách này chỉ có Chấn Nam đọc, mà phải đánh dấu thì có lẽ là vấn đề quan trọng.
Phong lướt nhanh trên trang sách. Ở hàng cuối cùng có hai hàng chữ in nghiêng nhỏ xíu “Một loại chất chưa thể đưa vào điều chế và sử dụng dù cần thiết, nhưng nguy hiểm không kém, chất ức chế quá trình sản sinh của bạch cầu trong máu, Angtronskalista”. Phong chưa từng biết về chất này nhưng rõ ràng đã thấy ở đâu đó rồi. Ở đâu thì chưa nhớ ra. Cậu bật dậy, lao ra cửa, mặc cho Yến Chi gọi theo rồi nghệt ra.
Phong bước nhanh trên hành lang, bỗng thấy ở cuối dãy, một người mặc áo blu trắng, chắc là bác sĩ đang vội vã đi theo quản lý của Khang. Có người gặp chuyện? Không lẽ…
Phòng 101.
– Cô bé ngất lâu chưa? – Vị bác sĩ ngồi xuống cạnh Băng, cô nằm sõng soài dưới đất, mặt nhợt nhạt.
– Vài phút trước! – Khang khá hốt hoảng – Cô ấy biếng ăn và gần đây có vẻ mệt mỏi.
– Có lẽ do máu xấu.
Vị bác sĩ mở hộp đồ, lấy ra ống tiêm.
– Tôi sẽ tiêm một liều an thần để cô bé ngủ sâu, rồi sẽ truyền dịch.
Vị bác sĩ giơ mũi tiêm lên, vài giọt chảy ra, rồi hướng đến cánh tay Băng một liều an thần. Nhưng chưa kịp thì…
Rầm!
Bà ta bị một bàn tay bạo lực xô mạnh ra, làm suýt ngã xuống sàn. Phản ứng rất nhanh, khẩu súng trên tay Khang đã dí sát vào mặt Phong.
– Mày làm quái gì thế? Thằng điên! – Khang rít lên.
Nhanh và vô cùng bạo lực, mặc kệ họng súng chĩa thẳng vào mình, Phong rướn tới túm lấy cổ áo Khang, siết chặt và xốc lại gần mình, giọng dằn xuống cũng đáng sợ hơn.
– Câm đi! Nếu còn muốn cô ấy sống!
Hai ánh mắt gằm ghè giao nhau, Khang không hiểu ý Phong là gì nhưng liên quan đến tính mạng Băng thì phải bình tĩnh lại.
Phong buông tay, quay lại nhìn Băng, tay với lấy hộp đồ của vị bác sĩ.
– Chuyện gì vậy? – Bà ta sốt sắng hỏi.
– Đừng nói gì nếu bà không biết về Smith-agen! – Giọng Phong vẫn còn giận dữ. Bà bác sĩ quay sang nhìn Khang.
– Cô bé bị Smith-agen? Sao cậu không nói?
– Tôi chưa kịp nói!
Cả Khang và vị bác sĩ cùng hướng mắt về phía Phong, cậu đang bơm vào xi lanh lọ dịch có tác dụng làm máu lưu thông lên não.
– Tôi có biết về Smith-agen, không nhiều nhưng đủ để hiểu rằng, máu xấu, mệt mỏi và hay ngất là tình trạng bệnh ngày càng tồi tệ. Nếu ngất mà còn tiêm thêm thuốc an thần, có thể sẽ… ngủ mãi mãi.
Khang lạnh sống lưng khi vị bác sĩ nói ba chữ cuối cùng. Phong đang tiêm cho Băng, trông như một bác sĩ thực thụ.
– Chàng trai này cũng học y sao?
Phong không trả lời, đứng dậy và trước khi quay đi, dằn giọng tiếp:
– Còn làm chuyện gì ngu ngốc, tôi – sẽ – thiêu – sống – anh!
Phong bỏ đi, dù Khang khó chịu vì cái vẻ “dạy đời mình” của em trai, nhưng rõ ràng Phong chỉ muốn người con gái của cậu được an toàn.
– Bà nói là biết về Smith-agen? Có cách nào chữa không?
– Nhiều chuyên gia đang vật lộn vì thứ thuốc kháng bệnh, hiện nay chưa hề có cách chữa. Trên Trái đất, một nửa số người mắc bệnh đã chết!
– Ý bà là cô ấy không thể được cứu?
– Lúc này dù có các chuyên gia về bệnh đến, tôi e cũng không thể làm gì hơn. Nhưng tôi có thể lấy máu cô bé giúp gửi lên Viện khoa học kiểm tra tình trạng bệnh.
– Vậy làm đi!
Bà bác sĩ chậm rãi đi trên hành lang, tuổi đời và chuyên môn tốt đã cho bà nhiều kinh nghiệm để hiểu nhiều điều. Bà dừng chân, phía trước mặt, một người con trai đang đứng dựa tường, tai đeo mp3 và dù trong lòng bộn bề những lo lắng thì khuôn mặt vẫn ngang tàn và lạnh lùng.
– Tôi biết cậu sẽ chờ!
Đôi mắt cafe đặc từ từ mở, Phong quay lại, tiến vài bước, đứng trước vị bác sĩ. Tay cậu để ngửa đưa lên, như một lời yêu cầu. Bà bác sĩ nhanh chóng lấy trong hộp đồ nghề một ống nhỏ chứa thứ dung dịch sóng sánh đỏ nhờ nhờ. Là máu của Băng. Phong nhận lấy và lập tức quay người đi.
– Tôi nhận ra tình cảm của hai cậu khi hai cậu nhìn cô bé ấy. Tôi chỉ muốn khuyên cậu rằng, khi yêu nên dùng cả trái tim và lý trí. Đừng đánh mất quá nhiều!
Chân Phong hơi chậm lại rồi lại sải bước thật nhanh. Nhưng triết lý luôn đúng với những kẻ tỉnh táo, còn tình yêu rõ ràng là một điều không giải thích được. Và khi trái tim đã lên tiếng thì lý trí thường bị bỏ quên.
… Băng mê man cả một ngày với 4, 5 lọ dịch truyền, cung cấp đủ chất để nuôi m