
rơi xuống lòng bàn tay Phong. Cậu giơ nó trước mặt Băng:
– Nếu tôi chết, mục đích của em sẽ dễ dàng thực hiện hơn. Chẳng phải em căm ghét tôi sao? Tự – tay – giết – tôi – đi!
Băng nhìn xuống, nơi con dao đang trong bàn tay Phong. Phải. Nếu Phong chết, Lâm Chấn Đông sẽ không khác nào đại bàng gãy cánh. Nếu Phong chết, Băng sẽ không mất quá nhiều thời gian và công sức để thực hiện mục đích- mục đích mà cô nuôi dưỡng, lên kế hoạch, dùng mọi cách mọi thủ đoạn để đạt được suốt gần 10 năm qua. Vì Phong mà cô khó khăn để chạm vào, vì Phong mà cô có thể mất tất cả. Ngay từ đầu, cô và Phong đã ở trong hai thế giới khác. Cô có thể tự mình lấy đi mạng sống của người con trai đối diện không? Cô đã nghĩ mãi câu hỏi ấy, và có lẽ lúc này, nên có câu trả lời. Cô đã quá nhiều lần tàn nhẫn, thêm một, có lẽ không sao…
Băng từ từ đưa bàn tay mình lên, nhận lấy con dao từ tay Phong.
– Anh và tôi… quá khác nhau.
– Tôi biết!
– Ngay từ đầu đã biết, tại sao còn yêu tôi? – Băng ngước lên nhìn Phong, nhưng làm sao cậu có thể cho cô câu trả lời. Vì tình yêu chưa bao giờ có lý do cả.
– Nếu… có kiếp sau… còn yêu tôi… như lúc này không …
Băng đang giơ con dao lên, mũi dao sắc và sáng. Bàn tay cầm cán dao khẽ run khi nghe câu trả lời…
– Mãi mãi… và mãi mãi…
Tim Băng khẽ nhói lên, cô cắn chặt răng, bàn tay cầm con dao siết mạnh… Băng vẫn nhìn Phong và con dao trên tay cô đang xé không khí… lao đi…
Chỉ thêm một tích tắc, con dao sẽ cắm ngập vào tim Phong!!
Nhưng!!
Mũi dao khựng lại! Bàn tay Băng run lên, siết chặt lấy cán dao.
Thời gian như ngưng lại.
Chỉ thêm một tích tắc, cô sẽ thật sự đánh mất người con trai ấy.
Là cô chưa thể ra tay hay sẽ chẳng bao giờ có đủ dũng khí để ra tay? Là cô sợ sẽ lấy đi sinh mạng con người hay sợ… sẽ mất Phong? Băng rối loạn! Thật sự thấy rối loạn! Cô quên rằng… thời gian không cho con người lựa chọn lần thứ hai…
Phập!!
Đôi đồng tử của Băng giãn rộng. Tim ngưng nhịp.
Cô từ từ… từ từ nhìn xuống… Bàn tay Phong đang siết lấy bàn tay cô và… mũi dao đã cắm phập vào tim Phong!!!
Từ vết đâm, máu bắt đầu túa ra, rất nhiều, quá nhiều!
Cơ thể Băng cứng đờ. Bàn tay cô buông ra khỏi con dao, và run lên từng đợt… Lập tức, tay Phong siết lấy cán dao và rút phựt nó ra… Leng keng, leng keng. Con dao rơi xuống đất…
Máu túa ra nhiều hơn, ngày càng nhiều…
Băng vẫn chưa hết bàng hoàng, cô cảm giác như trời đất xung quanh đang sụp xuống, như cô đang rơi.
Bàn tay không dính máu của Phong đang cố đưa lên… có lẽ là muốn chạm vào làn môi mềm.
– Có một điều… tôi rất rất muốn thực hiện – Ánh nhìn của cậu dán chặt vào làn môi ấy… – Đó là… một lần… được thấy… em
CHAP 41
[41'>
CHƯƠNG V: ĐỊNH MỆNH
Chấn Khang bực bội bước vào phòng, tay cậu giật phăng chiếc khuy áo trên cùng. Cậu khó chịu vì bao nhiêu cuộc giao dịch lớn nhỏ trước giờ đều hoàn thành, đến vụ này lại xảy ra sự cố, vì nhẽ ra cậu có thể chứng minh được khả năng khắc phục sự cố thì Chấn Phong lại ngáng đường.
– Cha nghĩ chỉ nó mới làm việc được sao? Hay chỉ nó mới xứng đáng với vị trí thừa kế? Thật điên rồ!
– Cậu Hai đúng là thiên tài – Sheeply vừa đẩy cửa vào phòng Khang – Nhưng cậu Hai vẻ như không mấy thiết tha với vị trí ấy. Sao cậu chủ không nghĩ người cuối cùng phù hợp chỉ có cậu thôi?
Sự bực bội trong Khang chưa nguôi bớt nhưng kể cả là Chấn Phong thực sự muốn tranh giành vị trí ấy thì Khang cũng bằng mọi giá không để nó tuột khỏi tay đâu.
– Nghe nói có kẻ đột nhập? Và đã tấn công quản lý Wind?
– Theo như kẻ canh cửa phòng chứa hàng thì vậy, nhưng đã mất dấu tích kẻ độp nhập.
– Mất dấu tích? – Khang cười khẩy – Ngươi làm như an ninh khu biệt thự này là hạng xoàng đấy!
– Nhưng trong thời gian kẻ lạ đột nhập, mạng lưới camera bị vô hiệu hóa, hai kẻ dưới của ông chủ chết không thấy xác.
– Kẻ đột nhập? Kẻ nào có thể lọt được vào đây chứ? Sao ngươi không nghĩ… có gián điệp trong nhà? – Khang liếc mắt nhìn ra chiếc laptop nơi bàn làm việc…
Bất giác, cậu nhìn khắp xung quanh phòng.
– Cô ấy đâu rồi??
…
Cố giữ những ngón tay không run lên, Băng đang khâu lại vết thương cho Phong. Vết thương không quá sâu, chưa chạm tới tim nhưng máu ra quá nhiều.
Phong vẫn bất tỉnh. Dùng thuốc kích thích phát triển tế bào sẽ làm vết thương mau lành, nhưng Băng không biết có còn kịp không nữa. Trông Phong nhợt nhạt và mặt lấm tấm những mồ hôi.
Bỏ kim khâu vào lại khay, Băng chỉ còn biết ngồi cạnh Phong và chờ. Bàn tay dính đầy máu của cô siết lấy bàn tay đang bất động và lạnh ngắt của Phong…
Băng đã nghĩ mình có thể tàn nhẫn, có thể để mất người con trai ấy, nhưng cô đã nhầm. Tình cảm mà cô ém kín dưới mặt băng lạnh và vô tâm, rồi một ngày cũng lớn thành ngọn lửa để làm băng tan chảy, như cách cô đã làm trái tim cô độc của Phong tan chảy. Có thể cô đã nhận ra thứ tình cảm ấy, từ một góc sâu thẳm trong trái tim, nhưng cô đã tự phủ nhận. Vì thứ tình cảm ấy là phi lí, là oan nghiệt, là không thể! Cô nhận ra cô và Phong đứng ở hai thế giới khác biệt, vươn tay ra, cố gắng, cố gắng… cũng không cách nào chạm tới…
Nhưng, tình yêu không bao giờ bao gồm thời gi