
nghe Cúc Hương thuật lại kế hoạch của “thầy dùi” Phán củi, Xuyến tán thành ngay:
– Chắc tụi mình phải làm vậy thôi! Chẳng còn cách nào khác.
Rồi nó giục Cúc Hương:
– Mày soạn “tối hậu thư” đi!
– Ngay bây giờ ?
– Ừ, ngay bây giờ. Còn mấy hôm nữa là nghỉ hè rồi. Nếu trù trừ sẽ không kịp.
Cúc Hương lại lưỡng lự:
– Viết “văn xuôi” hay “văn vần”? Nếu làm thơ, phải kêu Phán củi!
– Khỏi! – Xuyến phẩy tay – Giờ phút này không cần phải “thơ thẩn”. Cứ viết sao ùi mẫn, hễ đọc xong hắn phải vừa khóc vừa chạy thục mạng đi kiếm tụi mình.
Cúc Hương không thắc mắc nữa. Nó xích lại góc bàn, lặng lẽ ngồi “sáng tác”.
Thục nãy giờ không nói gì, bỗng nhìn Xuyến băn khoăn:
– Rủi anh ta không trả lời thì sao?
– Chẳng sao cả! – Xuyến thản nhiên – Đây là một cách kiểm tra. Nếu không dám gặp tụi mình, hắn đích thị là Hoàng Hòa không sai một mảy. Còn nếu không phải là Hoàng Hòa, thế nào hắn cũng dẫn xác đến!
Nghe Xuyến nói vậy, tự nhiên trong lòng Thục bỗng lóe lên một tia hy vọng. Ừ, biết đâu đấy! Biết đâu Phong Khê không phải là Hoàng Hòa, mà là một người khác. Một người giống như lâu nay Thục vẫn hình dung. Nhưng ý tưởng mới mẻ đó không kéo dài được lâu. Nghĩ đến những sự kiện diễn ra trong thực tế, Thục bất giác thở dài. Căn cứ vào mối quan hệ giữa Hoàng Hòa và Hoàng Hoa, Phong Khê không thể là ai khác ngoài anh chàng lớp trưởng hào hoa. Và như vậy cuộc “hẹn hò” của bọn Thục chắc chắn sẽ bất thành. Đúng như Xuyến nói, đã lỡ chối bai bải mình không phải là Phong Khê thì chẳng có lý nào Hoàng Hòa lại chấp nhận cuộc gặp gỡ này.
Trong khi Thục đang nghĩ vơ nghĩ vẩn thì Cúc Hương đã thảo xong lá thư. Nó đưa cho Xuyến.
– Lâm ly lắm! – Đọc xong Xuyến gật đầu khen – Kiến trong hang mà đọc được lá thư này cũng phải bò ra, huống gì Hoàng Hòa! Nhưng mày quên một điều cực
kỳ quan trọng!
– Điều gì ? – Cúc Hương ngạc nhiên.
– Ngày giờ và địa điểm.
– Cha mẹ ơi! Chuyện quan trọng vậy mà không hiểu sao tao bỗng quên béng đi mất!
Vừa kêu lên, Cúc Hương vừa giật tờ giấy trên tay Xuyến. Nó lăm lăm cây viết trên tay:
– Tụi mình hẹn gặp hắn ở đâu đây ?
Xuyến nhún vai:
– Tùy mày “bố trí”.
Cúc Hương gãi đầu:
– – nhà hát Hòa Bình hén?
– Mày lúc nào cũng đùa được! – Xuyến làu bàu.
Cúc Hương rụt cổ:
– Thôi, hẹn tại quán kem Dạ Lan vậy.
– Cạnh hồ Con Rùa hả ? – Xuyến nhướng mắt.
– Ừ, được không? Tụi mình sẽ hẹn gặp hắn tại đó lúc năm giờ chiều mốt!
– Hỏi con Thục coi! – Xuyến hất hàm.
Nhưng Thục chẳng có ý kiến gì. Nó chỉ buông thõng:
– Tùy tụi mày!
Trong thâm tâm, Thục không tin lá thư Cúc Hương dày công soạn thảo sẽ được hồi âm. Hoàng Hòa nhất định sẽ không dám gặp mặt bọn Thục, như vậy anh ta chẳng mất công trả lời làm gì.
Nhưng đầu giờ chiều hôm sau, khi Thục hờ hững thò tay vào ngăn bàn, nó bỗng giật bắn người khi chạm phải một mẩu giấy nhỏ gấp tư. – Mở ra coi! – Xuyến và Cúc Hương cùng thảng thốt kêu lên.
Tờ giấy được mở ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn có ba chữ: “Mình sẽ đến”.
Chương 13
Chương 13
Cúc Hương tìm gặp Phán củi:
– Năm giờ chiều nay bạn rảnh không?
– Rảnh. Chi vậy?
– Đi với tụi này!- Đi đâu?
Cúc Hương nháy mắt:
– Đi gặp anh chàng Phong Khê chứ đi đâu! Kế hoạch của bạn đã thành công rồi. Hôm qua hắn đã gửi thư đồng ý gặp mặt tụi này!
– Ồ.
– Khỏi “ồ”. Sao, bạn có đi không?
Như lần trước, Phán lại gãi đầu:
– Tui đi theo làm gì?
Cúc Hương “hứ” một tiếng:
– Làm như bạn chẳng có câu nào hay hơn ấy! Lúc nào cũng “tui đi theo làm gì”! Đi theo để “bảo vệ” cho… con Thục chứ làm gì! Cái vụ hẹn gặp này do bạn bày ra chứ đâu phải tụi này!
Trước mồm mép dẻo quẹo của Cúc Hương, Phán hết đường từ chối, đành nhe răng cười trừ:
– Ừ, thì đi. Nhưng tui nói trước, tới đó tui ngồi im, không hó hé gì hết à nghen!
– Ai mượn bạn hó hé! – Cúc Hương nghinh mặt – Bạn xía vào có khi lại hỏng bét! Tụi này chỉ cần có bạn ngồi bên cạnh đóng vai “ông kẹ” để “hù” Hoàng Hòa thôi!
Phán rụt cổ:
– Hoàng Hòa là lớp trưởng, sức mấy sợ tui!
– Lớp trưởng thì lớp trưởng chứ! – Cúc Hương bĩu môi – Hắn lìa khỏi lớp cũng giống như cọp lìa khỏi rừng, đâu dám dọa dẫm ai. Giáp mặt con Thục, hắn lại càng run. Lúc đó, bạn ngồi bên cạnh chỉ cần trợn mắt một cái là hắn xỉu liền!
Phán phì cười:
– Cúc Hương nói cứ y như thật!- Thật trăm phần trăm chứ không có “y như y nhiếc” gì hết!
Phán hắng giọng:- Rủi Phong Khê không phải là Hoàng Hòa thì sao?
– Lại càng khỏe! – Cúc Hương vung tay – Nếu là người lạ, mình càng dễ bắt nạt!
– Bạn có vẻ khoái bắt nạt người khác? – Phán trêu.
– Chứ sao! Đó là “lẽ sống” của tui mà.
Cúc Hương trả lời tỉnh queo khiến Phán hết đường chọc ghẹo. Anh chỉ biết nhắm mắt xá dài.
Chiều hôm đó, Phán đạp xe theo ba cô gái đến hồ Con Rùa. Những chiếc ghế đá quanh bờ hồ lác đác người ngồi. Những vòi phun không ngừng bắn lên không trung những bông hoa trắng xóa nom thật vui mắt. Cả bọn tấp xe vào quán Dạ Lan.Xuyến coi đồng hồ:
– Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ. Tụi mình có thể kêu kem “chén” thoải mái.
– Ai trả tiền? – Cúc Hương hỏi ngay.
Xuyến nhếch mép:
– Phong Khê! Lát nữa, tao sẽ bắt hắn “xùy” tiền ra!
Thụ