The Soda Pop
Bóng Đêm

Bóng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322712

Bình chọn: 8.5.00/10/271 lượt.

ghĩ về chuyện ngày xưa thì thấy Phong đang đánh nhau với một đám người, cậu ta có vẻ đang say nhưng sao lại xuất hiện ở đây chứ. Bước tới gần, nó nói:– Mấy người đánh nhau đủ chưa vậy.– Con nhỏ này ở đâu ra vậy? Nhìn cũng xinh đấy!– Cô! Cô làm gì ở đây vậy?- Phong hỏi– Thằng ranh! Im mồm lại cho tao! Ko thấy anh mày đang nói chuyện với người đẹp sao?– Ai là người đẹp ở đây chứ? Cô ta sao? Thật nực cười! Bọn bay mù hết cả rồi sao.– Thằng này láo thật, để em cho nó biết tay.Tên đó vừa đập cây gậy xuống đã bị nó chạy tới đá bay đi, đám phía sau thấy vậy xông lên, vì uống khá nhiều nên cậu ko thể phản ứng nhanh được, chủ yếu là nhờ nó đánh trả lại. Sau khi hạ hết bọn họ, nó tiến tới chỗ Phong ngồi:– Anh đứng dậy nổi ko?– Tôi ko cần cô giúp.Phong ngước mặt lên nhìn nó bằng ánh mắt viên đạn. Nhưng nó ko mấy quan tâm cho lắm về thái độ của cậu lúc này, nó đưa tay ra, nhìn Phong có vẻ ko ổn, nó vừa cúi xuống đã bị Phong kéo tay, mất thăng bằng, nó ngồi thẳng xuống đất:– Cô là ai mà lại muốn tiếp cận tôi chứ? Đừng giả tạo trước mặt tôi như thế làm gì! Tôi thấy buồn nôn lắm.Nó vẫn ko có chút động tĩnh gì, cứ nhìn cậu chằm chằm còn Phong thì cố gắng đứng dậy. Ko bt cậu ta uống bao nhiêu mà ra nông nổi này. Cậu đi được một đoạn thì nó mới đứng dậy. Nó đi sau, cố giữ khoảng cách, chẳng biết làm vậy để làm gì. Nếu mà đóng phim thì phải là nhân vật nữ đi trước còn nhân vật nam đi sau. Đúng là ngược đời mà. Bước đi của nó nhanh hơn, vừa tới nơi cũng là lúc Phong ngã, nó đỡ, nhưng hình như cậu ko đi được nữa, đành phải dìu cậu ta. May mà nhà nó gần đây nếu ko nó đã mặc kệ cậu ta rồi.Đặt Phong nằm xuống ghế salon, nó đi vô phòng lấy ra một cái chăn đắp cho cậu rồi lo việc của mình. Công việc khá nhiều nên gần 1h sáng mới xong. Tắm rửa định đi ngủ thì nhớ ra Phong. Ra phòng khách thì ko thấy đâu cả. Thật là khó chịu khi cậu ta cứ thích biến mất như vậy. Nó đi xung quanh nhà xem có ko nhưng ko thấy, có lẽ cậu ta đã về. Vào phòng mình thì thấy cánh cửa đi xuống tầng hầm bị mở ra. Là nó sơ ý hay ai đó lẻn vào đây, hay là Phong. Khỉ thật, bước nhanh xuống cầu thang, nó thấy Phong đang đứng trước mấy tấm hình:– Ai cho anh tùy tiện vào phòng người khác như vậy chứ? Ra khỏi đây mau!- nó bước tới.– Sao cô lại có những bức ảnh này? Cô lấy chúng đâu ra?- Phong vẫn bàng hoàng trước những tấm ảnh– Cái đó anh ko cần biết, ra khỏi đây mau.Nó tiến tới kéo Phong ra khỏi đó thì bị Phong kéo lại, áp sát vào tường. Cậu nhìn nó ko chớp mắt rồi ngẩng mặt lên nhìn tấm ảnh chụp chân dung trên tường. Hành động lặp lại hai ba lần thì nó lên tiếng:– Nhìn đủ chưa? Đều là tôi cả đó.Ko thể tin vào mắt mình, những gì cậu vừa nghe là thật sao. Khi nhìn kỹ cậu mới thấy hai người giống nhau đến lạ người, từ ánh mắt, sống mũi và cả đôi môi, chỉ khi nhìn tổng thể thì hoàn toàn khác nhau, sao lại có chuyện như vậy xảy ra được chứ. Cánh tay cậu dần thả lỏng, nó cũng ko muốn dây dưa gì nhiều nên nói thẳng ra:– Tôi biết anh thích Vy, nhưng cô ấy đã chết 5 năm trước rồi. Người đứng trước mặt anh bây giờ là một người khác. Đây mới chính là con người thật của tôi vì vậy đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Anh nên ra khỏi đây đi!– Hai người là một sao?– Chắc anh phải ngạc nhiên lắm khi người đã chết lại sống sờ sờ và bây giờ còn đứng trước mặt nhưng chuyện đó với tôi cũng bình thường thôi. Nếu anh đã tỉnh thì mời về cho. Tôi cần nghỉ ngơi.Phong vẫn đơ người ra, trong lòng bây giờ có rất nhiều cảm xúc ko diễn tả nổi. Đúng lúc đó, điện thoại bàn của nó kêu. Ko muốn bỏ lỡ nên nó đi lên, nhưng chưa kịp bước lên cầu thang đã bị giữ lại:– Hãy nói rõ rồi muốn làm gì thì làm!– Tôi đã nói rõ như vậy mà anh ko hiểu sao. Khuya rồi. Anh nên về đi!Nó gỡ bàn tay Phong ra, chạy lên trên nhà, vừa nhấc máy lên nghe nó đã thay đổi sắc mặt. Phong chứng kiến nãy giờ hỏi:– Có chuyện gì sao?– Ko phải chuyện của anh. Tôi phải ra ngoài, anh làm ơn về giùm cho!Sau khi Phong về, nó liền vào phòng thay một bộ đồ rồi ra ngoài lấy xe. Vì quá vội nên ko để ý việc mình đang bị theo dõi. Vừa tới nơi, trước mắt nó là cảnh đánh nhau hỗn độn. Sao lại thành ra như vậy chứ………..Đọc tiếp Bóng đêm – Chương 28 Nó ko thể kiên nhẫn khi mọi người trong bang lại đánh nhau như thế này. Loạn, loạn hết lên. Ko thể nói để át tiếng đánh nhau cũng như chửi lộn của mọi người. Nó mở cửa xe rồi bấm còi. Phải mất 30s đám đông mới yên lặng. Nó tiến lên phía trước:– Ai đã kích động đám đông ra đây mau!Cả đám người đó vẫn yên lặng ko nhúc nhích, nó lại nói tiếp:– Nếu còn ko chịu lộ diện thì tất cả mọi người ở đây đều phải chịu hình phạt. Muốn đánh nhau chứ gì? Trăm người hay ngàn người đối với tôi cũng ko là gì đâu. Còn ko chịu bước ra đây!Nói như vậy mà vẫn ko ai bước lên nhận lỗi. Nó đành giải quyết theo luật:– Nếu tất cả đã đồng lòng như vậy thì xông hết lên đây! Tôi sẽ giải quyết hết!– Chị Hai! Tụi em xin lỗi, mong chị tha cho lần này!- một người lên tiếng– Tha ư? Đã là lần thứ hai trong một tháng rồi. Chuyện này trước giờ ko hề có. Mấy người nghĩ cái bang này chỉ có tiếng chứ ko có quyền sao? Lần trước tôi đã bỏ qua cho rồi s