
c đầu cố tránh khỏi Khoa , nhưng anh càng bóp cằm cô mạnh hơn , làm Đan Thụy đau điếng . Cô nhăn mặt , nước mắt tuôn giọt :
– Anh buông ra đi , đau quá em chịu không nổi.
Khoa buông tay cười khẩy :
– So ra cái đau này đâu bằng cái đau cô gây cho người khác . Cô bóp nát tim người ta ra ,còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Đan Thụy xoa xoa lên mặt . Mấy dấu tay còn in rõ trên làn da mịn màng của cô . Cô khóc mờ mịt và đưa mắt tìm chiếc cặp định bỏ về , nhưng Khoa đã kéo tay cô lại :
– Khoan về . Ở lại nói chuyện cho xong đã . Tôi không hèn đến mức bỏ cô về một mình đâu . Yên tâm bảo đảm cô sẽ được đưa về tận nhà – Anh nắn hai vai cô , kéo cô lại đứng đối diện :- Nghe tôi nói đây . Tôi sẽ không cưới cô đâu , đừng có hy vọng vào những lời hứa hẹn lúc trước nữa . Bị một cú như thế này tôi mới thấy tỉnh ngộ . Với Tú Vân , tôi sẽ trở lại yêu thương cổ còn hơn ngày trước nữa , cho nên cô liệu mà tìm cho mình một thằng ngốc nào khác đi – Anh nhìn lướt qua mặt cô . Rồi nhìn lướt xuống thân cô ,cười lạnh :- Còn chuyện lúc nảy thì thành thật xin lỗi . Lỡ lấy mất đi sự trong trắng của cô tôi cũng thấy mình bậy lắm , nhưng không phải vì vậy mà tôi đủ can đảm cưới cô để chuộc lỗi . Xin lỗi nghe.
Đan Thụy lau mặt , ngước lên nhìn Khoa :
– Tôi căm thù anh lắm.
Nói xong cô gạt tay anh ra , chạy đến lấy chiếc cặp còn nằm trên áo mưa , bỏ mặc chiếc áo , cô ôm cặp chạy loạng choạng ra ngoài . Khoa vẫn đứng yên lạnh lùng nhìn theo dáng dấp thất thểu mất hút ở cuối rặng cây.
Chương 6
Đan Thụy không nhớ mình về nhà bằng cách nào , cô buông cặp rồi nằm vật ra gường , mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà lặng lẽ khóc . không ngờ chiều nay mình trải qua hai cú xốc nghiệt ngã như vậy . Tự nguyện dâng hiến rồi liền đó bị sỉ nhục , hất bỏ . Khoa mà cũng cư xử với cô như vậy thì trên đời này cô còn biết tin ai.
Chiều qua đi rồi trời tối lúc nào không hay . Đan Thụy vẫn nằm yên trên gường trong bóng tối . Cô cứ khóc mãi vì những ý nghĩ bi đát . Cảm thấy toàn thân rã rời . Mặt đau buốt và đầu nhức nhối quay cuồn . Trong đời đã trải qua nhiều lần buồn tủi một mình , nhưng chưa lần nào cô qụy hẳn như lần này . Cảm thấy mình không còn gì trên đời này nữa . Cô chỉ muốn chết đi cho đừng khổ.
Có tiếng cửa bị đẩy nhẹ , rồi dì Ba bước vô :
– Cô Thụy , xuống ăn cơm . Sao cô không bật đèn mà để tối thui vậy.
Đan Thụy nằm quay vào trong , giọng nghèn nghẹn vì khóc :
– Con hơi nhức đầu , con không ăn đâu.
– Cô xuống đi , có người đang đợi ở dưới kia , bảo đảm gặp người đó cô sẽ thích mà.
– Ai vậy dì ?
– Cậu Khoa đó , lâu lắm rồi cậu ấy mới đến nhà mình ăn cơm , cô Tú Vân có vẻ vui vẻ lắm . Cô xuống đi.
Đan Thụy trở người nằm úp mặt xuống gối :
– Con không ăn đâu . Dì xuống dưới đi.
– Cô khóc hả cô Thụy , nãy giờ tui nghe giọng cô hơi khác đó.
– Tại nhức đầu con mới khóc đó . Con muốn ngủ cho hết nhức . Dì ra ngoài đi.
– Ờ , vậy cô ráng ngủ đi nghe.
Dì Ba đứng dậy đi ra ngoài . Đan Thụy bước xuống gài cửa phòng rồi trở lại gường nằm . Đến thật khuya cô lịm dần đi trong cơn mệt mỏi đờ đẫn.
Suốt buổi sáng hôm sau , cô nằm lì trên gường . Đến trưa mới gượng dậy xuống phòng ăn , cô đói đến mức lã người và tay chân run rẩy . Bà nội nhìn nhìn cô :
– Sao bữa nay coi yếu vậy . Có bệnh không ?
Đan Thụy chưa kịp trả lời thì đã thấy Khoa xuất hiện ở cửa , cô cụp mắt nhìn xuống chén . Khoa phớt lờ như không thấy cô . Anh chào bà nội rồi ngồi xuống cạnh Tú Vân . Bà nội cười âu yếm nhìn Tú Vân :
– Có thằng Khoa tới là cái mặt nó tươi rói kìa.
Tú Vân cười tươi tắn :
– Sao tự nhiên anh tới lúc này vậy ? Chuyện hiếm thấy đó.
Khoa choàng tay qua ôm vai cô :
– Ở cơ quan ra tự nhiên anh muốn đến ăn cơm với em cho vui.
– Hứ , đợi đến bây giờ mới chịu đến . Sau này anh hay lơ là với em lắm nghe.
Giọng Khoa thành thật :
– Tại lúc trước anh bận quá , nhưng từ đây về sau anh không như vậy nữa đâu . Em sẽ được anh thương hơn cả lúc trước nữa.
– Nội nghe ảnh nói gì không ? anh nói trước mặt nội thì nhớ nghe.
Dì Ba đặt chén cơm đưa trước mặt Khoa , anh im lặng chờ dì đi ra chỗ khác rồi vỗ nhẹ vai Tú Vân :
– Từ đó giờ anh có nói dối em chưa nào . Tất nhiên là anh biết lỗi vì anh lơ là với em , anh phải chuộc tội chứ.
Tú Vân cười hạnh phúc . Đan Thụy càng cúi gằm mặt xuống chén , cô ráng ăn hết chén rồi buông xuống bàn , đứng dậy . Gắng gượng lịch sự:
– Anh Khoa ở chơi , em xin phép.
Khoa không trả lời . Bà nội nhìn theo cô nói với theo :
– Cô bệnh hoạn gì thì mượn cô Ba đi mua thuốc hco . không thôi nhà này lại mang tiếng ngược đãi cô đó.
Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng rồi đi lên lầu . Lên đến cầu thang , nước mắt cô bắt đầu tuôn giọt trên mặt . Cô biết những lời Khoa nói với Tú Vân là thật tình . Nó như ngọn roi quất vào lòng cô , đau đớn và tủi nhục . Cô không biết làm cách nào để thoát được hoàn cảnh mình . không đủ can đảm nhìn Khoa đòan tụ với Tú Vân và họ như một gia đình hạnh phúc , càng không biết phải xa lánh bằng cách nào . Cô biết đâu để bắt đầu cuộc đời khác bây giờ.
Buổi trưa Đan Thụy không ngủ , cô ngồi trước bàn học , chống cằm nhìn lang than