Bóng thời gian – Hoàng Thu Dung

Bóng thời gian – Hoàng Thu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323864

Bình chọn: 9.00/10/386 lượt.

à ngược lại còn ngắm nghía cô như say mê :

– Cô đẹp thật . Qúa là đẹp . Chỉ nhìn hàng mi như cánh bướm của cô , tim tôi cũng đã chết đi phân nửa rồi.

Cửa phòng lại mở , và lại có một người khác đi vào . Hắn mang kính cận , cũng có vẻ trí thức và bề ngoài cũng không có vẻ gì đe dọa . Hắn chỉ nhìn thoáng Đan Thụy rồi quay qua lại tên kia :

– Sao rồi Giang , cô ta phản ứng dữ không ?

Gã thanh niên tên Giang cười khì :

– Nãy giờ tao đang thuyết phục người đẹp.

– Thuyết phục thế nào mà nhìn cô ta có vẻ sợ thất thần vậy ?

– Đừng lo , cô ta không chết bây giờ đâu.

– Nói gì nghe ghê vậy mày ?

Hắn kéo ghế ngồi trước mặt Đan Thụy :

– Tên gì vậy cô bé ?

Đan Thụy không trả lời . Giang nói thay :

– Tên Thụy , Đan Thụy.

Hắn cười như thông cảm :

– Ở đây mất tự do quá hả ? Ráng nghe . Nhờ cô ở tạm vài ngày , xong việc tụi tôi sẽ trả cô về.

– Thôi tốp cái miệng mày lại – Giang cắt ngang rồi đứng lên – Ra ngoài kia đi ông , đừng bắt khách chờ đợi.

Rồi cả hai đi ra ngoài . Đan Thụy ngẩng đầu lên nhìn theo , cô không biết họ sắp giở trò gì , và căng người chờ đợi.

Nhưng thật lâu mà họ vẫn không trở vào . Chỉ có hai tên vào ngồi ở gần cửa . Lát sau lại có tiếng gõ cửa . Ai đó đưa vào một khay thức ăn là ly cam tươi . Một tên đặt trước mặt Đan Thụy :

– Ráng ăn chút gì đi , cả ngày cô không ăn chịu gì nổi.

Đan Thụy buồn rầu :

– Tôi không muốn ăn.

– Thì để đây đi.

Hắn trở ra cửa , cả hai lại tiếp tục đánh bài để mặc Đan Thụy tự do.

Buổi tối qua đi . Đan Thụy mệt mỏi rũ cả người , nhưng không dám ngủ . Cô sợ Giang trở lại . Cô ngồi trong góc gường , tựa đầu vào tường tự nhủ Sẽ thức suốt đêm.

Đan Thụy cứ ngồi như vậy đến khuya thì Giang đẩy cửa bước vào . Cô giật bắn mình đứng dậy . Nhẩy phắt xuống gường như muốn chạy trốn . Hắn cười phá lên khi thấy cử chỉ của cô . Ra hiệu cho hai tên nọ ra ngoài xong hắn đến ngồi ở góc phòng nhìn nhìn cô :

– Khuya rồi sao cô không ngủ ?

– Nếu anh **ng vào tôi , tôi sẽ cắn lưỡi.

Giang nhướng mắt :

– Ghê vậy hả ? Chà , coi hiền vậy mà dữ nhỉ . Nhưng này , nếu bây giờ cô lỡ nhức răng hay bị cảm gì đó , chắc chắn cô sẽ năn nỉ để tôi đi mua thuốc cho cô đấy, cô bé.

Đan Thụy không trả lời . Cô ngồi xuống mép gường , gương mắt ngó hắn . Hắn cũng không ngớt ngó cô :

– Tôi nghĩ giờ này cô bé ngủ say lắm . Định ghé coi cô có trốn chưa ? Ai ngờ cô còn thức . Lạ nhà ngủ không được hả ? Hay là nhớ tôi ?

Đan Thụy im lặng suy nghĩ , nhìn bộ điệu của hắn ,cô thấy hắn chẳng có vẻ gì clà muốn hại cô . Thậm chí rất nghiêm chỉnh hòa nhã . Trời ơi ! Ai biết được một người có bề ngoài như vậy lại là một tên bắt cóc hại người . Hắn làm thần kinh cô như sắp đứt ra vì căng thẳng . Một sự suy sụp tinh thần đến mức sắp phát điên . Vậy mà hắn thì lại rất lịch sự , ít ra là cũng trong lúc này.

Hắn chợt lên tiếng :

– Mới có một ngày mà cô có vẻ xuống sắc đấy . Tiều tụy hẳn đi . Lạ thật , ở đây đâu có ai ngược đãi cô , thậm chí phục vụ rất nhiệt tình . Cô xem này : sợ cô buồn tôi đã để sẳn trong phòng rất nhiều sách . Cả tivi và cassette . Sao không xem tivi hoặc nghe nhạc cho đỡ buồn ?

Giọng Đan Thụy đầy oán giận :

– Trước khi hại người , anh còn làm ra vẻ đạo đức như vậy sao ? Tôi nói cho anh biết , dù anh có làm gì hơn thế nữa , khi chết đi rồi tôi vẫn cứ theo báo thù anh.

– Như cái kiểu cô nói hồi chiều vậy hả ?

– Như cái kiểu cô nói hồi chiều vậy hả ? Ha Ha , tức cười thật , nghe một cô con nít hăm dọa cũng vui . Nhưng này , lúc chiều tôi đùa một chút mà cô thù dai vậy sao ? Bộ cô nghĩ là như vậy hả ?

– Đùa ? – Đan Thụy kêu lên . Thật kỳ lạ , cô không thấy vui mà trái lại càng phẩn nộ . Cô run giọng :

– Anh có kiểu đùa tra tấn tinh thần người ta như vậy sao ? Làm cho thần kinh tôi suy sụp vì sợ, thế rồi anh nhởn nhơ bảo là đùa . Đàng nào thì tôi cũng thù anh tới chết.

– Bộ con gái cô nào cũng có tật thù dai như vậy hả ? Chà , rắc rối nhi?

– Hắn chợt đứng lại đi về phía Đan Thụy . Cô nhìn hắn như đề phòng , cái nhìn làm hắn dừng lại , khẽ nhún vai :

– Đừng có sợ tôi như vậy . Thật ra tôi không đáng sợlắm đâu . Nói bốc trời không có nghĩa là hanh động dã man . Bất đấc dĩ lắm tôi mới sử dụng chiêu này thôi . Cô cứ yên tâm ở đây thêm hai ngày nữa , tôi hứa không làm gì cô đâu . Dù sao cũng phải chờ xem ông gìa phản ứng thế nào đã

– Hắn chợt bật cười :

– Thì ra cô không phải là em gái tôi , một sự hiểu lầm thú vị thật.

– Tôi thấy không có gì thú vị hết.

Hắn tò mò :

– Cô không phải là con ông ta , vậy thì là gì ?

Đan Thụy nói miễn ưỡng :

– Ông ấy là dượng , mẹ tôi mang tôi về sống với ông ta khi tôi 12 tuổi . Sau đó mẹ tôi mất , tôi không biết đi đâu nên đành phải ở lại đó.

– Sống ở nhà đó thoải mái không ?

– Không.

– Ông ta ngược đãi cô hả ?

– Không, ông ấy không ghét tôi , cũng không thương . Ông ta đi làm ăn , Ít về nhà lắm.

– Vậy sao cô thấy không thoải mái ?

Đan Thụy thành thật :

– Vì bà nội và chị Tú Vân hay mắng tôi lắm ,có lúc tôi nghĩ sao trước lúc chết mẹ tôi không mang tôi vào cô nhi viện . Sống ở đó có lẽ tôi đỡ khổ hơn . Dù tôi biết vào đấy buồn lắm.

Giang nhì


XtGem Forum catalog