
đầu rồi tát nhẹ Vào mặt cô :
– Em đáng yêu quá.
Tú Vân hôn anh thật lâu :
– Mai mốt em sẽ đến với anh . Chúng mình sẽ sống như vợ Chồng không ai biết đâu.
Khoa phân vân nhìn cô :
– Không nên Vân ạ.
– Tại sao nào . Em thấy không có gì hết , em đã nói rồi mà, không xảy ra chuyện đó đâu.
Nói rồi cô vui vẻ Kéo tay Khoa xuống lầu . Cả hai vào một nhà hàng đến tối mới về công ty . Mấy ngày liên tiếp Khoa vẫn ăn cơm ở nhà Tú Vân . Bà nội cô và ông khôi không hề cấm đoán , ngược lại họ Còn đồng tình với quan hệ Thân mật của cả hai . Còn ông khôi thì lờ đi như không hay biết.
Trưa nay ăn xong , Khoa nằm nghĩ trong phòng Tú Vân . Cô nằm bên cạnh ah , áp mặt lên ngực anh thì thầm :
– Anh Khoa này , nếu hai đứa mình có con thì sao ?
– Không thể Được đâu Vân . Mình không phải vợ Chồng , có con thiệt thòi cho em lắm.
– Nhưng em đã có thai rồi , hai tháng mấy lận.
Khoa ngồi bật dậy nhìn cô sửng sốt :
– Sao lại có chuyện đó được , anh đã tránh rồi mà . Không lẽ những lần em … không lẽ em gạt anh.
Cô cùng ngồi lên , làm ra vẻ Khổ sở :
– Em cũng muốn cữ , nhưng ai ngờ nó lại vướng vào.
Anh lẩm bẩm :
– Thật là rắc rối , phá nó đi Vân.
Mặt Tú Vân cau lại , nhưng cô lập tức lấy lại vẻ Hiền dịu , cô lắc đầu :
– trời ơi ! Anh muốn em chết hay sao . Gần 3 tháng rồi , phá thì e chết sướng hơn . Anh không muốn ràng buộc với em phải không ? Anh sợ trách nhiệm phải không ?
Khoa vổ Nhẹ Vai cô :
– Anh không sợ trách nhiệm đâu , nhưng còn Đan Thụy mình không thể Ngang nhiên được Vân ạ.
– Thì anh ly dị , anh nghĩ đi . Một bên là mẹ Con em , một bên là Đan Thụy anh thấy bên nào nặng hơn.
Khoa suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm :
– Đĩ nhiên anh xem trọng đứa con và cả em nửa . Nhưng chuyện này đột ngột quá , cho anh thời gian suy nghĩ đi em.
Tú Vân nằm xuống khép mắt lại rồi cô giấu mặt trong gối :
– Em biết thế nào mẹ Con em cũng bị Bỏ rơi , em tủi thân quá ! Nghĩ đến mai mốt con em không có cha , em không muốn sống nữa.
Khoa cúi xuống ôm lấy cô :
– Đdừng như vậy Vân . Làm sao anh không thương con cho được . Và dĩ nhiên cũng không thể Bỏ mặc em . Đừng dằn vặt mình như vậy , anh thương em mà.
Mặc cho Khoa dỗ dành , Tú Vân vẫn úp mặt xuống gối như khóc . Cử Chỉ cuống cuồn của Khoa làm cô thấy hài lòng vô cùng . Cô đã thắng Đan Thụy . Đã đi được một bước cờ cao ngoài dự Định của Khoa và tin chắc mình sẽ hết Đan Thụy ra khỏi mối quan hệ Tay ba này . Nhưng cô muốn Khoa giải quyết nhanh nên cố là ra vẻ Đau khổ quá mức để doa. Anh và cô đã thành công . Dù Khoa chưa nói nhưng cô biết ah sẽ làm như ý muốn của cô . Có muốn khác đi cũng không được.
Khoa dỗ được Tú Vân nguôi ngoai thì đã hơn hai giờ . Anh vội mặc đồ đến cômg ty . Tú Vân vẫn nằm yên trên gường , lim dim mắt thỏa mãn nhìn anh đi ra cửa.
Khoa bước ra sân thì thấy Đan Thụy ngoài cổng đi vào . Thấy anh , mặt cô tái xanh :
– Thì ra mấy ngày nay anh ở đây.
Khoa nhìn vào nhà , rồi nghiêm mặt quay lại Đan Thụy.
– Cô tới đây làm gì ? Đi về nhà đi !
– tôi đến tìm dượng khôi , không ngờ anh lại ở đây.
Anh nhíu mày :
– Tìn ông ấy làm gì ? Co6 định quậy phải không ? Này , đừng có làm mất mặt tôi ở đây nghe chưa . Về nhà mau.
Môi Đan Thụy mím chặt , cố gĩư cho đừng run :
– tôi không nghe lời anh nữa đâu , anh đừng áp dụng điều đó với tôi . Tôi không nhu nhược như ngày trước đâu.
Nói rồi cô giằng ta ra , chạy vào phòng khách . Gặp người giúp việc ở cầu thang , cô nói nhanh :
– Nhờ chị lên nói với ông chủ Có tôi đến tìm . Cứ nói Đan Thụy muốn gặp.
Chị Ta đi rồi , Đan Thụy đến ngồi ở salon chờ đợi . Khoa đến ngồi cạnh cô , nhìn hai tay cô run bần bậc ,anh nghiêm giọng :
– Cô đang không bình thường , đi về nhà ngay . Nếu cô ghen tuông vô lối ở đây thì đừng trách tôi nghe chưa.
Đan Thụy quay phắt lại :
– tôi không ghen hồ đồ như vậy đâu . Anh sợ tôi làm ầm Ỉ Ở đây chứ gì . Đừng lo . Chuyện này không dính dáng đến anh đâu.
– Vậy thì cô còn chuyện gì với gia đình này ?
Đan Thụy mím môi , nhất định không trả lời . Cử Chỉ lì lợm của cô làm Khoa tức điên lên , anh bóp mạnh tay cô :
– Ai xúi giục cô nổi loạn chốgn đối tô vậy . Nói đi.
Ngay lúc đó ông khôi đi xuống . Khoa buông tay cô ra . Anh chưa biết làm gì thì Đan Thụy đã đứng dậy , mặt cô đầy vẻ Phẩ Nộ :
– Đượng khôi , con biết hết mọi chuyện rồi . Dượng đừng giấu con nữa . Gia tài mẹ Con để lại cho con tuyệt đối là của con . Tại sao dượng lại gian`h cho chị Vân ? Chị ấy có đầy đủ Tất cả, dượng giành giật làm chi với đứa con gái trắng tay như con chứ ?
Câu nói của cô như một tiếng sét bất ngờ giáng vào khoảng không gian im lặng . Khoa ngồi im sửng sốt . Ông khôi cũng đứng sững ngạc nhiên . Nhưng vốn là người từng trải , lão luyện trước mặt Khoa ông dứt khoát không để mình mất uy . Ông ôn tồn :
– Con nói gì vậy Thụy . Tự nhiên trưa nay con đến đây nói cái gì dượng không hiểu gì cả.
– Đượng hiểu , nhưng dượng cố tình phủ Nhận . Con có đầy đủ Bằng chứng rồi . Dượng đừng giấu con.
Ông khôi làm ra vẻ Giận dữ :
– Bây giờ con muốn gì đây . Tội vu khống không phải là nhẹ Đâu nghe chưa.
Khoa nắm tay kéo Đan Thụy