
ta còn nói rõ hắn không về phòng từ đêm qua.
– Chuyện gì vậy? – Dorieux rên rỉ, than vãn. – Tôi sẽ kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa.
– Đã xảy ra như thế nào? – Maridoux cay cú hỏi.
– Đọc đi… báo không có nhiều chi tiết nhưng tôi chắc chắn rằng đây là một âm mưu bắt cóc không thành.
– Anh nghĩ vậy sao? Faltière đã có biện pháp tự vệ. Chúng ta đã cảnh giác ông ta và đã giao cho ông ta vũ khí.
– Đi mà xem chi tiết! Hắn đã có vẻ không được thuyết phục khi tôi giao cho hắn khẩu súng lục vừa bảo hắn rằng mạng sống của hắn đang bị đe dọa. Thêm vào đó tôi còn hỏi hắn có biết sử dụng vũ khí nào không. Hắn biết mà, những tay trí thức đó thường chẳng biết chuyện này!
– Bây giờ ta sẽ làm gì?
– Tôi không biết. Tôi sẽ cho biết sau. Tất cả vấn đề nhất thiết sẽ phải xem xét lại.
*
Trong văn phòng bên cạnh, Serge Gounine không sao nuốt nổi sự thất vọng của mình. Cái chết của Faltière là một thất bại khủng khiếp của hắn.
– Chúng ta đã thanh toán gẫ Patrick Sémail đó một cách vô ích. – Hắn càu nhàu.
– Không ai đoán trước được những gì sẽ xảy ra. – Kaller phản đối.
– Mà có chứ, có chứ! – Gounine gầm gừ. – Trước khi chết, Sémail cuối cùng đã thú nhận hắn làm việc cho một tên Brechter nào đó. Đoạn tiếp theo dễ đoán quá mà, không phải vậy sao? Tôi lặp lại đây: những tay của gã Brechter đó đã làm vụ này. Chúng ta bị lừa ở khắp nơi.
– Ta phải có thể tìm lại gã Brechter đó phải không nào?
– Phải tìm lại hắn. – Gounine giận điên người xác nhận.
Chương 16
Vết thương của Louis Sivet không thật sự nghiêm trọng. Tuy nhiên, những xúc động trong lúc cuộc nổ súng diễn ra đã khiến cho hắn bị một cú sốc mà hậu quả khiến các bác sĩ lo ngại về phương diện tim mạch.
Dù sao đi nữa, quyết định của các bác sĩ là dứt khoát: Không cuộc thăm viếng nào được chấp nhận.
Ngay cả những thanh tra cảnh sát cũng bị từ chối một cách không khoan nhượng.
Khi Coplan và Tourain gặp nhau để đi đến Feuillearaie, họ không khỏi tự hỏi về vấn đề này. Tourain bực dọc nói:
– Dĩ nhiên Sivet không còn trẻ nữa. Đó là một cú nặng cho anh ấy.
– Tôi đã gọi điện thoại cho một cô bạn thân của anh ấy từ rất lâu rồi. Cô ta đã xác nhận rằng anh ấy không có trái tim khỏe khoắn…như tất cả những gã đã lăn lộn ở Châu Á và đã nốc rượu nhiều.
– Chúng ta hãy mong hắn qua khỏi – Tourain thở dài.
Đến Feuillearaie, Francis và chánh thanh tra Tourain trước hết có một cuộc nói chuyện ngắn với bốn nhân viên của cơ quan S.D.E.C – một quản lý và hai người đóng vai phục vụ đảm bảo việc canh giữ căn nhà và người bảo quản nó.
– Tất cả đều ổn. – Trưởng toán khẳng định – Tù nhân không có vè bướng bỉnh lắm . Tôi có thể nói hắn ra tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn. Hắn không đòi hỏi gì, hắn đã chấp nhận một cách rất lịch sự cho bữa ăn và hắn còn tỏ ra lịch sự với Duprez, cai ngục thực thụ của hắn.
– Càng tốt – Coplan gật đầu tán thành – Ông thanh tra và tôi sẽ đến chào hắn đây. Hãy cho máy ghi âm hoạt động. “Ông lão” muốn nghe những gì hắn nói.
– O.K tôi làm chuyện cần thiết phải làm. – Gribel lặng lẽ gật đầu. – Anh là người chịu trách nhiệm tối nay (và là trưởng nhóm được giao cho Feuillearaie).
Georger Brechter đang nằm trên ghế bố. Hắn chớp mắt khi đèn trần bật sáng. Rồi hắn rùng mình ngồi lên trên bờ ghế bố không tiện nghi.
Nét mặt hắn căng thẳng và có vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt không còn tươi tắn và cằm không cạo râu khiến hắn có vẻ mặt khá dữ dằn. Hai cườm tay bị khóa ra sau lưng, hai cườm chân bị cột vào nhau hắn không thể làm gì được nhiều. Mặc dù vậy, trái với mọi sự chờ đợi , hắn có cặp mắt nhanh nhẹn và rõ ràng một tinh thần không suy chuyển.
Coplan tấn công ngay vào trò chơi;
– Thế nào, Brechter , anh đã suy nghĩ chưa? Người ta bảo ban đêm sáng suốt hơn ban ngày. Chuyện trao đổi mà tôi đã đề nghị với anh, anh có quan tâm không?
– Dĩ nhiên là có. – Người bị bắt nhẹ nhàng trả lời.
– Tôi phải hiểu rằng trí nhớ của anh đã hồi phục?
– Ông muốn nói gì, một cách chính xác?
– Một người có tên là Pierre Launet có nhắc anh nhớ điều gì không?
– Ông có thể bỏ sự mỉa mai, cay độc và châm chọc của mình đi. – Brechter nói trong lúc nhìn chăm chăm Coplan với con mắt nghiêm trang. – Nếu chúng ta thật sự là những đồng nghiệp như mọi người đã cho thấy rõ điều đó, chúng ta nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc thì tốt hơn. Và trên phương diện bình đẳng. Vì tôi cũng có nhiều câu hỏi cho ông.
Coplan không thể nén nụ cười nhẹ nhõm. Hơn một lần, trong sự nghiệp nhiều mạo hiểm của mình anh đã gặp như Brechter trong tư thế đáng lo lắng. Và lúc nào trong những trường hợp đó, anh cũng đã phải nhờ đến tài khéo ăn khéo nói của mình.
– Anh đảo lộn vai trò. – Francis cảnh báo tù nhân. – Nhưng không sao tôi nghe anh nói đây.
– Tại sao ngay từ đầu anh coi tôi như một địch thủ? Anh căn cứ vào cái gì?
– Anh lầm rồi . –Francis đáp trả. – Vị trí của tôi so với anh là như thế này: không bạn, không thù. Tôi xem anh như một