Disneyland 1972 Love the old s
Bóng tối và cô đơn – Paul Kenny

Bóng tối và cô đơn – Paul Kenny

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323231

Bình chọn: 7.5.00/10/323 lượt.

xác chết.

– Thật rối ren hết sức! – Francis nghĩ.

Cắn chặt răng, anh tiến vào trong nhà.

Những người ở chung quanh đã không dám ra ngoài. Nhưng tổng đài điện thoại của cảnh sát đã nhận trên mười cú điện thoại và phản ứng của những lực lượng cảnh sát thật nhanh chóng. Hai xe đầy cớm và một xe hòm của những nhóm can thiệp thuộc cảnh sát quốc gia GIGN đến hầu như cùng một lúc tại nhà Falttière.

Trong khoảng thời gian đó, Coplan đã kịp kiểm kê thiệt hại. Falttière và hai tên tấn công không còn sống nữa. Louis Sivet bị trúng một viên đạn của Falttière đang bất tỉnh. Ngay cái nhìn đầu tiên vết thương của hắn nơi bụng không làm hắn nguy đến tính mạng.

Sau khi xem xét xong, Francis đã gọi điện cho phòng thường trực của Tourain. Nhân viên trực đã hứa chuyển ngay cuộc gọi của Coplan cho chỉ huy của mình.

Một sự bình tĩnh tuyệt hảo, Francis đón những cảnh sát viên và thanh tra cảnh sát.

– Tôi sẽ giải thích cho các anh. – Anh lạnh lùng nói với viên thanh tra phụ trách công việc ở đó.

Anh trình thẻ đặc biệt của mình ra và nói thêm:

– Văn phòng V.S.T đã được thông báo. Đây là một vụ có liên quan đến họ.

– O.K đưa hai tay lên! – Viên thanh tra khó chịu ra lệnh. – Người ta sẽ kiểm tra thẻ của anh.

Ông ta nói với một thuộc cấp.

– Lục soát hắn và còng hắn lại.

Coplan để cho người này thi hành công việc của anh ta vì không thể tránh được tiến trình công việc và đúng theo luật lệ.

Tuy nhiên anh cảnh báo viên thanh tra:

– Nhẹ nhàng thôi anh bạn. Tất cả chuyện này là một vụ chạm đến bí mật quốc gia. Không phải là một tin vắn linh tinh cho thời báo địa phương đâu.

– Người ta sẽ xem xét chuyện đó,- người cảnh sát nói, – trong khi chờ đợi tôi sẽ nhốt anh.

Về phía họ, những người thuộc biệt kích đặc biệt của cảnh sát lo cho những xác chết và người bị thương.

Ở phòng cảnh sát, Coplan từ chối một cách thẳng thắn không khai báo gì cả. Đám đông đáng ghét các cảnh sát viên không chạn đến sự cương quyết của anh, chúng sợ sự tự tin bình thản của anh.

Bị những câu hỏi dồn dập, anh lặp lại:

– Tôi chờ ông chánh thanh tra Tourain. Ông ra đã được báo tin và sẽ đến.

Cuối cùng Tourain đến. Mặt tối sầm, ánh mắt khó khăn, giọng nói khô khan:

– Thế nào? – Anh nói nhanh với Francis. – Tai họa?

– Tôi e là như vậy.

– Không có gì đáng mừng hả?

– Thật vật. Khi tôi nghĩ tôi đã hy sinh cả buổi tối để bảo vệ Falttière khỏi một thế hiểm, lẽ ra tốt hơn hết tôi nên ở nhà xem ti vi. Tốt nhất anh ta bị thanh toán mà không có mặt tôi.

– Thuật cho tôi nghe đi…

Coplan thuật một cách đơn giản những gì đã xảy ra. Tourain nói:

– Sivet đã qua khỏi, cũng may. Nhưng hai tên vô lại bịt mặt và Falttière đang trên đường đến nhà xác.

– Khẩn trương hơn cả là phải ngụy trang cuộc chạm súng này.

– Đã làm rồi. Chính tôi đã đọc thông báo dành cho các báo chí.

– Tôi không thể giấu cái chết của Falttière. Tôi đẫ nói về một cuộc tấn công bí ẩn.

– Anh cần bao nhiêu thời gian để kéo tôi ra khỏi rắc rối này? – Francis hỏi trong lúc chìa hai cườm tay bị còng.

– Thời gian để được một lệnh qua điện thoại của sếp lớn, qua Pontoise. Anh gấp lắm sao?

– Phải, tôi còn nhiều công việc và tôi còn cần đến anh. Tôi nghĩ hai tên bịt mặt không có chứng minh thư.

– Không, nhưng xe của chúng đã được tìm thấy ở ranh giời của làng, những cuộc điều tra đang được tiến hành.

– Xe cho thuê, đã biết trước. – Francis nói. – Đáng quan tâm hơn cả là có hình ảnh của hai tên bịt mặt. Tôi rất tò mò muốn biết chúng ở đâu ra.

– Yêu cầu đã được thực hiện.

– Sẽ rất thích thú khi thấy phản ứng của Brechter.

*

Ngay đối với những người ở đúng vào cửa rào chắn, bộ máy cảnh sát nặng nề không bao giờ có một sự điều hành dễ dàng. Cũng không nhanh chóng.

Tourain và Coplan nhận thấy điều đó qua kinh nghiệm của họ. Cuối cùng, gần ba giờ sáng khi viên chánh thanh tra của cơ quan D.S.T và nhân viên của S.D.E.C mới có thể rời trụ sở cảnh sát.

Coplan nói khẽ một cách tâm lý:

– Quá trễ để đi phỏng vấn Brechter ở Feuilleraie. Chúng ta sẽ làm chuyện đó trong buổi sáng, vào khoảng mười một giờ nếu lúc đó anh rảnh.

– Chúng ta sẽ không rảnh sớm hơn.

– Tôi sẽ đi thăm Sivet ở bệnh viện Montmorency.

– Xe của anh ở đâu?

– Gần nhà Falttière.

– Tôi đưa anh đến đó. Hãy gọi cho tôi ở văn phòng khoảng 9 giờ.

– Đồng ý. – Francis lo lắng gật đầu.

– Tôi nghĩ rằng cái chết của Falttière sẽ ồn ào lắm?

– Chắc chắn rồi, nhưng chuyện đó không đủ để xúi giục “Ông lão” xếp hồ sơ, trái lại là khác.

– Ông ta mong cái gì?

– Tôi không biết gì cả. Nhưng điều mà tôi biết, đó là sự hỗn loạn gây ra bởi tổ chứ nước ngoài đối đầu với nhau trên lãnh thổ của chúng ta khiến ông ấy điên tiết.

Tourain hoài nhgi nhăn mặt:

– Theo ý tôi, không phải lúc để ra mặt sốt sắng quá mức.

– Anh muốn nói gì vậy?

– Tôi không biết bí mật của các thần thánh nhưng tôi cũng không phải là tên ngu đần cuối cùng. Cái chết đột ngột của Falttière sẽ không làm đổ nhiều lệ về phía chính quyền và của bến Orsay, chính tôi nói với anh như vậy đó.

– Anh chắc chắn nói đúng.

– Tôi đánh cược với anh tất cả những gì anh muốn rằng vụ này sẽ được