
c thì con tim anh đã bị điều gì mê hoặc?
*Bóng hình anh như đang bị đêm tối nhấn chìm
Kết quả cuối cùng của hoa đào khi đã nở rộ sẽ ra sao?
Nhìn anh ôm lấy em vô cảm còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng kia
Vì thế em sẽ để anh được hạnh phúc bên người khác
**Tình yêu em dành cho anh giống như nhịp đập không ngừng của con tim
Muốn phác hoạ anh nhưng lại không hình dung được dáng vẻ anh
Em chỉ mong chờ sự quyến luyến trên gương mặt anh.
Anh là bản tình ca bất tận trong em.( con tim em nguyện trao cả cho anh)
Bài hát được kết thúc bởi một nốt cao, tiếng đàn lẫn tiếng hát giờ đây chỉ còn lại dư âm, từ từ bị bóng đêm nuốt chững. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra điều thắc mắc cần phải hỏi.
– Không phải lúc nãy anh đã đi rồi hay sao?
Hàn Phong không vội đứng dậy, khóe môi giãn ra không trả lời theo mục đích nói của tôi mà hướng sang ý khác.
– Sao em lại đàn bài hát này vậy? Nghe thì rất thương tâm.
Tôi nhìn sang Hàn Phong, hắn nghe ra được hay sao?
– Tôi chỉ là rất thích bài hát này, vừa may có giai điệu lẫn nốt nhạc trong cuốn sách nên đàn thôi.
Hàn Phong nhìn tôi một chút rồi rời tầm mắt, hắn không nói gì rồi đứng lên ra ngoài. Thấy vậy tôi gọi với theo.
– Anh định đi đâu?
Hàn Phong nghe được thì dừng lại bước chân, cũng không xoay người, thấp giọng nói:
– Tôi có hẹn với đối tác, tôi đi đây.
– Ừm. – Tôi đã biết được vậy cũng không hề nói thêm gì, ngồi xuống định chơi thêm một bài hát nữa.
Hàn Phong thấy cô cũng im lặng nên tự mình rời khỏi đi đến thư phòng lấy một tập tài liệu đi thẳng đến nơi gặp mặt.
– Xin lỗi để mọi người chờ rồi.
Hàn Phong cười lạnh, chỉnh lại tây trang ngồi xuống chiếc ghế đối diện với họ.
– Không lâu, không lâu. – Họ vội vàng xua tay, mỉm cười trang nhã nhưng trong lòng lại thầm than trách đã ngồi đợi tận bốn tiếng đồng hồ, thật nếu có lâu hơn cũng không thể nào nói ra sợ không may đắc tội vời Hàn Gia thì công ty của họ e rằng cũng phải thiệt thòi không ít.
Nghe bọn họ nói vậy Hàn Phong cũng chỉ cười cười ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề.
– Bên công ty MS các ông có phải muốn hợp tác với dự án xây dựng tòa nhà Viễn Chính bên khu A hay không ?
– Phải phải. – Nghe Hàn Phong trực tiếp vào vấn đề, họ cũng liền gật đầu nhanh chóng, cũng không muốn ngồi thêm với hắn, người này tốt nhất nên ít tiếp xúc.
– Vậy được, ông dự định sẽ hợp tác như thế nào với công ty tôi.? – Hàn Phong nhếch môi. Mấy công ty con này căn bản anh cũng không cho vào mắt nhưng dù sao cũng nể tình họ đã hợp tác với anh lâu như vậy nếu từ chối e rằng cũng không phải phép.
– Tôi dự định sẽ thiết kế tòa nhà Viễn Chinh theo hướng đông, nơi đó mát mẻ lại phù hợp, xây dựng một khu công viên cao cấp kế bên chắc chắn sẽ đạt được mức lợi nhuận cao. Không khí tốt như vậy thật là như hổ mà thêm cánh.
Hàn Phong cười đáp.
– Ông sẽ thiết kế tòa nhà đó theo lối kiến trúc như thế nào?
– Tôi sẽ xây theo hình tháp cao lấy những góc cạnh của kim cương để làm
– Cô muốn đánh tôi hả? – Thiên Băng nói.
Tôi lúc này chỉ cảm thấy một sự đau nhức đến tột cùng, đau đến nỗi mắt hoa lên rồi ngất liệm đi
Chương 54 : Là do anh ép tôi
– Uyển Nhi. – Tiếng nói khàn khàn của một người đàn ông cất lên. Tôi không biết ông ấy là ai, sao lại biết tôi chứ? Tôi đi lên một chút để tìm ánh sáng hơn, nhìn cho rõ là ai, bóng tối quá dày bao phủ cả tôi. Cất lên tiếng hỏi:
– Ai đấy?
Giọng nói trầm thấp kèm theo vài tiếng ho khan vang lên:
– Là ba đây.
– Là ba thật sao?- Tôi không thấy người, chỉ nghe được giọng nói nghiêng người xung quanh tìm kiếm cũng không thấy chỉ thấy được một con đường đen dài sâu hun hút. Hỏi với giọng cả tin.
– Phải, con hãy trả thù cho ba. – Giọng nói ấy đột nhiên trở nên cao vút như là đem theo oán hận tột cùng, đanh lại khiến tôi chợt hoảng sợ.
– Không phải ba là tai nạn ngoài ý muốn hay sao? – Tôi nói cao giọng, bước chân đi chầm chậm, con đường đó vừa tối vừa sâu thật không biết khi nào thì tới nơi. Hai tay tôi đưa ra phía trước mò mẫm trong không khí, gương mặt thanh tú nhuốm đầy mồ hôi.
– Không hề. Là do Hàn Phong sắp xếp mọi thứ, con phải trả thù cho ba. – Tiếng nói lúc này thật sự đã làm tôi hoảng sợ, thật sự sợ hãi. Nó cao vút ẩn chứa nổi tức giận xen lẫn nộ khí lại như ngọn lửa sắp phun trào.
Tôi không biết có phải người đó là ba tôi hay không, ông ấy bình thường rất hiền hậu, nói năng không hề có chứa oán khí nhưng sao giờ đây giọng nói ấy khiến tôi cảm thấy gợn hết gai ốc, đáp lời ông bằng một giọng run run, quên mất người mà ông mới nói là ai.
– Ba, là ai đã giết ba?
– Là Hàn Phong, Hàn Phong. Con phải trả thù cho ba. Phải trả thù cho ba. Phải trả thù…ù…ù.
Tiếng nói vang lên cao rồi tắt đi, phút chốc chỉ còn lại gió lạnh, lạnh đến nỗi khiến tôi đau đớn rơi nước mắt. Là do gió quá rát hay là…. cái tên này khiến tôi đau. Tôi biết rất rõ câu trả lời nhưng tai sao vẫn không thể kìm được nước mắt, tôi và hắn không còn bất cứ liên quan nào nữa thì tại sao lại phải khóc vì hắn? Nhưng biết thế mà lại ngu xuẩn thừa thãi nước mắt vì một người không xứng đáng.
Tôi đau, đau lắm, khuỵu xuống đất, ngồi b