Polly po-cket
Boss đại nhân! Ta thua rồi

Boss đại nhân! Ta thua rồi

Tác giả: JenRee Nguyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325071

Bình chọn: 7.00/10/507 lượt.

sự khác biệt rõ rệt. Vũ cho tôi cảm nhận được một cảm giác của gia đình tựa như tình cảm của anh trai đối với em gái còn bên cạnh Hàn phong tôi cảm thấy rất dễ chịu rất vui vẻ có cảm giác rất yên tâm.

– Hai người đang làm trò gì vậy? – Hàn Phong dựa người vào cửa nhếch một bên môi cười khinh bỉ,

Nghe thấy tiếng nói của hắn Vũ vội vàng buông tôi ra chỉnh lại chiếc áo sơ mi đứng lên giải thích:

– Anh đừng hiểu lầm , không có gì đâu.

Tôi cảm thấy trong lòng dâng trào con tức giận, khuôn mặt nóng lên. Tại sao hắn có thể đi cùng người khác còn tôi thì không chứ? Với ý nghĩ đó tôi kéo lấy tay Vũ lay mạnh:

– Anh không cần giải thích với hắn.

Hàn Phong nghe thấy vậy thì nhíu đi đôi mày, gương mặt đã có nét chuyển hóa rõ rệt.

– Em hừ đồ đê tiện.

Gương mặt chuyển từ màu đó sang màu tím tái, tôi nắm chặt hai tay tức giận nói:

– Đê tiện? Từ này vốn dĩ thích hợp hơn cho anh đấy đồ khốn.

Hàn Phong tức giận vung tay tát lên mặt tôi một cái, gương mặt trắng trẻo giờ đây đã hằn lên năm ngón tay rõ rệt đủ thấy cái tát này mạnh đến mức độ nào. Hàn Phong nhếch môi nói:

– Tôi nói cho em biết tôi vốn không thích đánh phụ nữ nhưng em nên biết rằng….Sức chịu đựng của con người có giới hạn.

Hàn Phong quay sang Vũ lạnh lùng đe dọa.

– Cậu mà thả cô ấy ra thì đem xác đến gặp tôi. Nghe rõ chưa?

– Tôi biết. – Vũ nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại.

– Em đừng hòng nghĩ đến việc trốn thoát căn bản là không thể đừng mơ mộng. – Trước khi đóng cửa Hàn Phong còn ném cho tôi một nụ cười khinh khỉnh.

– Tôi sẽ trốn thoát tôi nhất định sẽ thoát khỏi anh đồ khốn. – Tôi còn hét với theo sau hắn tâm trạng trở nên rối bời những giọt nước mắt vô thức tuôn rơi lã chã.

Vũ nhìn gương mặt sưng đỏ của cô thì lòng đau thắt lại , sao Hàn Phong lại có thể ra tay mà không một chút lưu tình như thế chứ? Cách yêu của hắn cũng thật là, càng yêu lại càng giày vò tâm tư đối phương. Vũ nhìn cô chăm chăm, nâng tay chạm vào bên má sưng đỏ lập tức nghe tiếng kêu nho nhỏ vang lên.

– Không sao chứ?

Đau, là đau lắm nhưng tôi vẫn chỉ lắc nhẹ đầu không nói gì cắn răng nuốt nước mắt vào trong đưa tay quệt đi những dòng nước mắt quyết định sẽ không rơi nước mắt vì hắn nữa chỉ lần này, lần này thôi.

– Để tôi xoa thuốc cho cô. – Vũ nhẹ nhàng xoa lên má tôi, mỉm cười dịu dàng.

– Không cần đâu, đau thế này sẽ giúp lí trí của tôi được thức tỉnh. – Tôi gạt bàn tay Vũ ra nhắm mắt cười khổ. Đúng thể, đau ở đây để tôi cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn đừng ngu ngốc mà đi trao tình yêu thương

– Vây… Thôi được. Cô đừng buồn nửa Hàn Phong là vậy cô đừng giận anh ấy. – Bàn tay của Vũ bị gạt ra trong nhất thời còn đặt ở giữa không trung chưa kịp thu về.

– Tôi tại vì sao lại phải buồn hắn, người không tim không phổi như hắn không đáng để tôi đặt hết tâm tư. – Tôi nhếch môi mỉm cười khinh bỉ, trên má còn vương lại nổi đau, tôi nâng tay lên nhẹ nhàng xoa xoa quả thật là đau thật đấy.

– Cô đừng nói vậy Hàn Phong không phải là loại người đó đâu.

– Vậy sao? Anh không cần phải giải thích hộ hắn, trong mắt tôi hắn là người như vậy. – Tôi chỉ mỉm cười.

– Vậy tôi không làm phiền cô nữa nghỉ ngơi cho tốt nhé. – Vũ mỉm cười cất bước ra ngoài.

***

Trong thư phòng….

– Vũ , cậu đã điều tra được chiếc chìa khóa vàng chưa? – Hàn Phong ngồi cạnh cửa sổ, rít lấy một hơi thuốc.

– Tôi đã nhìn rất rõ trên chiếc chìa khóa đó không có điểm gì đặc biệt để gợi ý nơi mà chúng ta cần tìm. – Vũ đứng cạnh Hàn Phong nghiêm nghị nói.

Hắn lấy ra chiếc chìa khóa trên bàn đưa lên ngắm nghía xem có gì khác thường hay là không. Đôi mắt ưng tỉ mỉ quan sát từng chi tiết đến hoa văn của chiếc chìa khóa này, nhíu mày khi nhìn thấy một chi tiết lạ.

– Vũ cậu qua đây xem cái này.

– Sao anh Phong? – Vũ vội vàng đi đến

Hàn Phong chỉ vào hình điêu khắc của con rồng, một bên mắt đã bị mất liền cảm thấy lạ.

– Cậu nhìn xem con rồng này sao lại thiếu đi một con mắt? Con mắt được làm bằng kim cương màu đỏ hiện giờ đang ở đâu? Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn đây là mấu chốt để tìm ra sự việc.

-Chắc là vậy rồi. Nhưng một viên kim cương nhỏ như thế này thì có thể đặt ở đâu? – Vũ cảm thấy thắc mắc liền nhíu mày đưa ra lời nghi vấn.

Thay vì trả lời câu hỏi của Vũ Hàn Phong lại hỏi ngược lại anh. Trên tay xoay xoay chiếc chìa khóa bằng vàng.

– Vậy nếu như một món đồ nhỏ thật nhỏ và rất quan trọng thì cậu sẽ có thể giấu được ở đâu?

Vũ tỏ ra khó hiểu nhưng lập tức hiểu ra vấn đề.

– Tôi nhất định sẽ cất kĩ trong một ngăn tủ bí mật hay đại loại là một nơi nào chỉ có tôi biết.

Hàn Phong vắt chéo chân nhướng người vỗ vào vai Vũ.

– Rất tốt tìm đi.

– Được rồi, tôi lập tức đi ngay. – Vũ cúi đầu cung kính rời khỏi phòng

Chương 44: Chỉ là một món đồ chơi thú vị.

Bóng tối phủ đầy, những chấm nhỏ trên bầu trời tỏa ánh sáng lấp lánh. Ánh trăng dịu nhẹ lặng lẽ rót xuống, xuyên thấu qua từng dãi mây mỏng manh, chầm chậm phảng phất qua đường cửa sổ vào trong phòng ngủ, một màu bàng bạc thoắt ẩn thoắt hiện, nhẹ nhàng phủ lấy cô gái nhỏ đang ngủ say…

Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vuốt trên gương mặt n