
đều là dịu dàng đến thế.
– Phải, Phong em đã trở về rồi. – Thiên Băng mỉm cười ngọt ngào ánh mắt lộ ra vẻ sung sướng nhìn Hàn Phong.
– Sao em lại đi vậy, anh đã tìm em khắp nơi em đã đi đâu? – Hàn Phong vắt chéo hai chân ngữ khí có chút kích động.
– Em đã được Đông Âu cứu sống em về đây là muốn đưa lại cho anh một thứ. – Thiên Băng lấy từ trong túi xách ra một chiếc chìa khóa bằng vàng đặt lên tay Hàn Phong.
Hàn Phong nắm chiếc chìa khóa trên tay, ngạc nhiên hỏi:
– Đây là cái gì?
Thiên Băng mỉm cười, đôi mắt to tròn đẹp tựa ánh trăng đêm rằm. Nhỏ giọng nói
– Đây là di vật của mẹ anh trước lúc qua đời đã nhờ em đưa cho anh.
Hàn Phong nhìn vào chiếc chìa khóa trở nên kích động hơn hẳn, hắn nắm chặt lại đến nổi hết cả gân xanh.
– Tại sao đến giờ em mới đưa nó cho anh?
– Mẹ anh đã nói với em là chờ khi anh có sự nghiệp ổn định thì đến lúc đó đưa lại cho anh.
Khuôn mặt cương nghị đã từng chút trở nên biến đổi, Hàn Phong nhếch môi nói:
– Chìa khóa này có gì mà mẹ anh phải nhờ em đưa cho anh?
– Chìa khóa này là dùng để mở một thứ nhưng mẹ anh không nói đó là gì. Em nghĩ anh nên tự tìm kiếm. – Thiên Băng mỉm cười
– Được rồi cảm ơn em.
– Phong em về tòa thành cùng anh nhé. – Thiên Băng đứng lên định đi cùng hắn
– Nhưng mà… Đợi một thời gian nữa đi em bây giờ… – Hàn Phong không thể để Thiên Băng biết Uyển Nhi đang ở trong tòa thành đó và càng không muốn để họ biết nhau chẳng may…
Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải tìm ra bí mật đằng sau chiếc chìa kháo vàng này.
Chương 42: Nhốt lại
– Sao, em muốn gặp anh à? Ừm Hoàng Nhật.
Hàn Phong cúp máy gương mặt vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn gấp bội lần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khoảng không. Ánh nắng hắt lên thân hình cao lớn đứng vững như bức tượng bằng thạch cao đễ lài một chiếc bóng đỗ dài trên nền gỗ. Một nụ cười nửa miệng vụt qua rồi đột ngột tắt liệm trên gương mặt cương nghị . Hắn xoay cửa rồi bước ra ngoài.
– Phong, anh đi đâu vậy? – Tôi từ trên cầu thang đi xuống định ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành thì gặp Hàn Phong đang bước ra cửa. Thấy vậy tôi bước đến cạnh hắn cất tiếng hỏi.
Nghe thấy tiếng tôi Hàn Phong dừng bước quay đầu lại, gương mặt hiện lên ý cười hắn đưa bàn tay to lớn xoa lấy mái tóc của tôi.
– Công ty anh có việc thôi anh đi đây.
– Vậy sao anh mau đi đi.
Hàn Phong cất bước rời đi khỏi tòa thành, trong phút chốc chiếc xe Hummer phân khối lớn đã mất hút sau cánh cổng màu đen cao đến vài mét.
Tôi nhìn hắn đi một lúc rồi mới cất bước đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác lo âu kì lạ nhoi nhói nơi đáy tim. Đột nhiên ý nghĩ về cô gái tên Thiên Băng vụt ngang qua đầu không suy nghĩ gì nhiều tôi lập tức gọi điện cho Gia Khang.
– Gia Khang Hoàng Nhật đi tôi muốn đi chơi với cậu.
– Được. Tôi đến ngay.
– Ừm.
Tôi cất máy vào chiếc túi thở dài một tiếng. Đầu óc trở nên rối tung rối mù không biết nên phải làm thế nào. Tôi lắc nhẹ đầu bước trở về phòng, mở chiếc tủ quần áo rồi chọn bừa một chiếc.
Bầu trời hơi âm u, mây đen ùn ùn kéo đến đánh đuổi những tia nắng cam vàng chói lọi. Có lẽ thời tiết lúc nãy rất giống với tâm trạng của tôi đều là mù mịt. Gió thổi nhẹ lay từng chiếc lá xanh non đung đưa, đánh rơi những chiếc lá màu vàng héo úa buông thả xuống nền đất. Tôi nhanh chóng bước thật nhanh đến Hoàng Nhật, chọn một cái bàn cạnh cửa sổ không vội vã từ tốn ngồi xuống, cái bàn này luôn là nơi tôi lựa chọn. Hướng ánh nhìn ra ngoài vườn xuyên qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, ánh mắt xa xăm khó hình dung nhưng tôi cảm thấy nó khá giống với tâm trang bây giờ của tôi chỉ gôm gõn trong hai chữ ” rối bời “.
– Uyển Nhi.
Gia Khang thong thả đi đến , mái tóc nhẹ nhàng được gió thổi bay. Cậu ấy mặc một bộ âu phục màu xám tro nhả nhặn, hai tay đút vào túi quần, thân hình vạm vỡ anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn.
– Đến rồi à. – Tôi ngước nhìn Gia khang cười nhẹ.
– Sao đến sớm vậy? – Gia Khang nhìn tôi , hai tay đan lồng vào nhau đặt lên trên mặt bàn. Tôi gật đầu gọi một ly whisky cho mình và một ly cafe cho Gia Khang.
Tôi cúi đầu đảo nhẹ ly whisky rồi đưa lên môi, hương thơm nồng của loại rượu mạnh lập tức xọc lên trên mũi khiến tôi bất giác nở một nụ cười khinh khỉnh.
– Sao hôm nay lại uống Whisky thế? Có gì buồn à? – Gia Khang không động vào ly cafe nhìn tôi cười cười hỏi.
– Không biết. Chỉ đơn giản là muốn uống thôi. – Tôi đặt ly rượu xuống bàn hai tay đan lại ngẩng đầu nhìn Gia Khang nhún vai nói.
– Vậy sao? Tôi không biết có nên tin lời của cậu không. – Gia Khang nửa cười nữa không khuấy lên tách cafe.
Tôi chỉ cười, uống một ngụm Whisky, cảm giác nống nồng đăng đắng như nghẹn lại ở cổ, cho dù dùng cách nào cũng không thể nuốt xuống khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
– Sao không xưng hô như lúc trước.
Gia Khang nghe tôi nói thế thì dừng lại động tác khuấy ly, ngước nhìn tôi cười thành tiếng vội vã xua tay.
– Có phải là con nít nữa đâu mà xưng hô kiểu ấy chứ.
Tôi cũng cười nói.
– Cũng phải.
Gia Khang đột nhiên dừng lại nụ cười, gương mặt trở lại nghiêm nghị như thường cậu ấy nói:
– Được rồi có gì thắc mắ