
không chạm vào được gì vội rút tay ra xem xét ngăn tủ này. Nó hoàn toàn trống không duy chỉ có một cái gì đó đen đen tròn tròn nhỏ bằng hạt đậu nằm sâu trong ấy. Tôi chạm vào nó định lấy ra nhưng khi chạm vào thì nghe tiếng tách. Mặt trong của ngăn kéo liền hiện ra thêm một ngăn tôi đưa tay vào và cuối cùng đã tìm thấy. Một cái khung hình đã cũ. Hình một cô gái dịu dàng đang mỉm cười tươi tắn bên cạnh khung cửa sổ, mái tóc dài xoăn xoăn được vén qua một bên. Nước da trắng ngần, ngũ quan và đường nét đều hài hào xinh đẹp như tiên nữ.
– Cô gái này là Thiên Băng sao?
Nước mắt một lần nữa như vỡ òa trong tôi, tôi ngồi khụy người xuống ôm lấy gối mà cứ thể khóc nhưng lạ một điều hoàn toàn không có tiếng động chỉ lẳng lặng khóc một mình. Nước mắt như từng đợt thủy triều không ngừng dâng cao rồi tuôn trào khiến tôi đau đớn, toàn thân không ngừng run lên bần bật.
Cạch. Hàn Phong mở cửa bước vào theo thói quen đi đến chiếc bàn và ngồi xuống. Hắn nhìn qua một ngăn tủ đã được mờ toang liền vội vàng cúi xuống đưa tay lục lọi ngăn tủ trống không. Theo phản ứng bình thường đảo mắt khắp phòng rồi chợt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang run bần bật.
Hắn đi đến gần nhìn về phái cạnh cô là bức hình mà hắn đang tìm kiếm.
– Uyển Nhi, sao em lại khóc.
Tôi ngước mắt lên, thân hình cao lớn đang chắn trước mặt tôi nhưng tất cả đều nhòe đi theo nước mắt. Không một tiếng nấc nào tôi chỉ nhếch môi mỉm cười khinh quệt nước mắt đang rơi nhìn thằng vào mắt Hàn Phong không trả lời.
– Đứng lên. – Hàn Phong đưa một tay ra trước mặt tôi mỉm cười dịu dàng nói.
Tôi nhìn hắn bằng một ánh nhìn lạnh lẽo nhếch hờ một bên môi không nói gì đứng lên gạt ngang bàn tay hắn.
– Uyển Nhi em sao vậy, đừng giận. – Hàn Phong vội vàng ôm lấy tôi vào lòng giọng nói ấm áp vòng quanh đỉnh đầu tôi.
Tôi không nói gì gạt tay hắn ra nhưng sức lực không đủ thật không thể khiến hắn buông tay.Tiếng nói lạnh lùng khiến tôi còn phải phát sợ mà tiếng nói lạnh ấy phát ra từ miệng tôi.
– Buông.
– Anh xin lỗi. – Hàn phong càng ôm chặt tôi vào lòng, tôi cắn mạnh vào cánh tay hắn đến tuôn cả máu vẫn lạnh lùng gạt tay hắn ra và bước đi không một lần quay đầu
– PHải làm sao em mới chịu tin anh.
Hàn Phong nhìn cánh tay đang rướm máu thì chẳng có động thái gì, trong lòng đang đau đớn vì hành động lạnh nhạt của cô đã làm hắn thật sự hoang mang.
Chương 41 : Trở về
Đừng để một ai khác đứng giữa anh và em
Sợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhau
Đừng để câu xin lỗi trở thành một thói quen
Vết thương chưa lành mãi không thể lành
Đừng dùng lời nói dối níu kéo nụ cười em
Em sẽ bước để anh tìm hạnh phúc
Dù bao nhiêu nước mắt tim em đau thắt lại
Giữa cơn mưa lạnh chỉ có mình em.
*********************************************************************************************
– Uyển Nhi em là của anh, của anh.
Hàn Phong xoay người đuổi theo cô, tay hắn không ngừng đập lên cánh cửa bằng gỗ đóng im lìm.
– Uyển Nhi, mau mở cửa.
Trong căn phòng lớn tôi vẫn bịt chặt hai tay ,ngồi co ro một góc trên chiếc giường, nước mắt cứ được thế lăn dài trên má nhưng tuyệt nhiên không phát ra một âm thanh nào. Tôi không giận Hàn Phong có người yêu khác trước tôi mà điều tôi giận chính là hắn đã lừa dối tôi, xem tôi như một người thay thế. Tại sao chứ? Tôi không có lỗi tôi vì lí gì mà lại làm thế thân cho người khác tôi không cam tâm, tôi đã tin tưởng hắn như thế. Nếu như tôi không biết được chuyện này thì hắn còn giấu tôi đến bao giờ tôi không phải con ngốc.
***
Quán bar Black&White…..
Hàn Phong ngồi một góc tối trong bar, tiếng nhạc xập xình vang lên đến át cả tiếng nói tuy lớn như vậy nhưng căn bản là hắn không để tâm. Một tay cầm chiếc ly thủy tinh chứa đầy whisky hắn ngửa cổ lên uống một hơi động tác nhanh gọn. Đôi mày kiếm đã hoàn toàn nhíu lại, trong lòng hắn giờ phút này chỉ nghĩ đến cô. Hàn Phong rót ra thêm một cốc nữa, màu cam vang sóng sánh trong đáy mắt hắn. Hàn Phong uống một hơi gương mặt lạnh lại càng thêm lạnh, cô đơn nối tiếp cô đơn.
Trên tay là một điếu thuốc đang cháy hắn rít một hơi dài rồi từ từ nhã ra, màu xám tro bay lên hòa quyện vào không khí. Ánh mắt âm ưu khiến người khác nhìn vào đều hoảng sợ dáng vẻ cao lớn trông thật cô độc. Vũ đứng cạnh nhìn Hàn phong, dáng vẻ rầu rĩ này thật khiến anh ngạc nhiên, từ trước đến nay chưa bao giờ anh thấy Hàn phong như thế. Vũ giành lấy chiếc cốc Whisky từ tay Hàn phong cất giọng.
– Anh phong anh đã uống nửa chai Whisky rồi. Tiếp tục uống e sẽ say đó.
Hàn Phong nhíu mi tâm đôi mắt ưng nhìn Vũ liếc một cái lạnh lùng nói:
– Buông.
Vũ nhìn dáng vẻ của Hàn phong hơi nới lỏng tay lập tức chiếc cốc bị Hàn Phong dành lại ngửa cô uống hết whisky.
– Nếu Uyển Nhi thấy chắc sẽ không vui đâu. – Gương mặt trở nên cương nghị ánh mắt thăng trầm nhìn vào Hàn Phong.
Hắn tức giận đập vỡ chai rượu trên tay ngay cả chiếc cốc cũng vở tan thành từng mảnh , vang lên tiếng kêu xoảng khiến mọi người đều quay lại trong phút chốc tất cả trở nên im ắng lạ thường họ đều có cùng một suy nghĩ. ” Hàn phong giận rồi lần này mệt rồi ”
– Vũ