
̣c thì phòng nào chả có số trực thuộc.“Vậy sao? Thiện Phong tức giận vo nát tờ giấy ném vào thùng rác”.“Từ nay không được xuống phòng nhân sự biết chưa?”“Vâng” Hoa Ly không hiểu vì sao anh tức giận thế nên lúc này cái gì cũng vâng và dạ.Thiện Phong bỏ vào trong phòng làm việcHoa Ly ngồi xuống nhìn tập tài liệu và bắt đầu công việc. Lúc làm việc thì Hoa Ly cực kỳ nghiêm túc, lúc rảnh thì hay ngậm đầu bút suy nghĩ lung tung, lúc đó là lúc cô đang hình dung Thiện Phong đang làm gì.Thiện Phong từ bên trong nhìn Gấu trắng ngoan ngoãn làm việc khác thường với lúc cô nói nhiều thì lại mỉm cười, còn lúc cô ngậm hờ đầu bút suy nghĩ thì lại nhíu mày khó chịu, vì anh không biết cô đang nghĩ ngợi linh tinh gì? nhưng cũng có lúc anh mỉm cười khi thấy cô như vậy.Ngày ngày trôi qua, hôm nay Thiện Phong không đi ăn cơm với khách hàng và Hoa Ly cũng không hề biết gì.Hoa Ly hoàn thành xong một bản hợp đồng thì nhìn lên đồng hồ, bây giờ phải đi ăn cơm thôi.“Công ty có một căng tin dành cho nhân viên ở tầng 2”, cô liền đi xuống tầng đó như mọi khi. Khi bước ra cửa, cô đã gặp ngay anh Tiến và anh Phan rồi. Cô vui mừng nói.“Vui quá, em đang định đi ăn cơm, lại chẳng có ai ăn cùng, có hai hót boy đi cùng thế này thì thật là vinh hạnh”. CHươNG 14. EM địNH CHốN SAO? (3)Cả ba nói chuyện cười đùa rồi cùng nhau xuống căng tin.Anh Phan nói. “Hoa Ly, từ ngày em lên trên đó, ở đây buồn lắm, chẳng có ai chêu chọc cả”.“Ơ thì ra em ở đó là để các anh chêu chọc phải không?” Hoa Ly giận rỗi. Chu miệng lên nhìn đáng yêu hết cỡ, có điều là cô không biết là như vậy. 2 anh chàng thấy vậy thì mở đôi mắt hình trái tim nhìn cô.“Hoa Ly, hôm nay anh mời nhé, anh Tiến nói”.“Không được. Hoa Ly, bữa hôm nay là anh mời em, anh Phan nói”.“Cậu thật là. Là do tôi nói lên rủ Hoa Ly trước mà. Cậu đừng mơ”.“Được thôi. Thế thì trả luôn phần của tôi nhé”, Anh Phan nói.“Đừng mơ nữa. Của cậu thì tự đi mà trả”.“Hoa Ly, em nhìn xem, cậu ta đúng là kiệt sỉ phải không?”.Hehe Hoa Ly làm lành. “Hôm nay anh Tiến mời em, ngày mai anh Phan mời em nhé. Cứ được ăn miễn phí thế này thì ai mời em cũng nhận hết, hehe”“Ừ hì hì”. Bữa cơm hôm nay vui vẻ hết sức, nhưng có người chẳng vui vẻ tí nào. Vừa đến giờ làm việc là đã hành hạ Hoa Ly rồi.Quản Lý Dương vội vã chạy vào căng tin. Lúc này Hoa Ly cùng 2 anh hót boy cũng đã ăn xong, đang ngồi tán gẫu.“Thư Ký Ly”. Giọng hớt hải“Sắp tới giờ làm việc, cô mau về phòng”.Nhìn bộ dạng quản lý như vậy Hoa Ly cũng hơi lo lắng vội nói.“Còn 10 phút nữa cơ mà, sao anh lại vội vàng thế”.“Đừng nói nữa, mau đi lên. Sắc mặt đại Boss rất kém, từ lúc nghỉ trưa đến giờ cứ luôn miệng hỏi cô đâu. Hại chúng tôi phải báo cáo bao nhiêu công việc, nhanh lên nếu không chúng tôi bị đuổi hết mất.Hoa Ly lo sợ đi nhanh vào phòng. Đồng hồ chỉ đúng 1 giờ.“Thiện tổng, Ngài cho gọi tôi ạ”.Những lúc có người trong phòng làm việc, Hoa Ly thường xưng hô như vậy với Thiện PhongLúc này những người đứng cúi đầu nghe Thiện tổng mắng mới lùi ra sau, anh nói lạnh lùng.“Ra ngoài”.Hoa Ly tưởng rằng Thiện Phong tức giận mình nên đuổi mình ra ngoài, cô mặt đỏ phừng xấu hổ quay ra ngoài.Thiện Phong lên tiếng,“Tôi bảo các người ra ngoài”.Hoa Ly quay lại nhìn những người khác vội lui ra, cô đứng im bất động. Một lúc sau khi mọi người ra hết. Thiện Phong mới nói.“Pha cà phê cho tôi”.Hả gì cơ!!! Anh ấy bảo mình pha cà phê, chỉ có như vậy cũng bắt cô hớt hải chạy về phòng sao.Hoa Ly bước nhanh chân đi pha cà phê, rồi quay lại phòng đại Boss.Đóng cửa lạiHoa Ly run sợ đóng cửa rồi tiến đến chỗ anh, từ hôm lên làm thư ký chưa bao giờ anh tức giận như vậy, làm Hoa Ly càng sợ hơn.Cốc cà phê vừa đặt xuống. Thiện Phong Liền kéo cô lại một động tác rất mạnh, khiến Hoa Ly cả người ngã về phía anh.“Anh… Thiện tổng… Đây là công ty…”Hoa Ly ngượng ngùng nói. Rồi cố thoát khỏi anh, nhưng vô dụng vì anh quá khỏe.Lại cúi xuống sát cô, miệng “hừ…” một cái rồi hỏi.“Sao giám đi ăn với người khác hả?“Gì vậy…” anh lại không trả lời hay buông cô mà hỏi ngược lại cô như vậy. Hoa Ly chưa kịp cãi lại thì đã bị Thiện Phong cúi xuống hôn bá đạo.“Thiện tổng, em… ưm…”Thiện Phong nhếch môi cười, anh không để cô có kịp phản ứng gì cả, tiếng rên phát ra của cô càng làm anh khó chịu. Thiện Phong dùng lực mạnh giữ chặt cô, đưa bàn tay vào trong áo cô, miệng hô hấp khó nói nhỏ. CHươNG 14. EM địNH CHốN SAO? (4)“Hoa Ly, sao cứ thách thức sự kiên nhẫn của anh vậy”.Hoa Ly ngốc nghếc không hiểu gì? cô không biết là anh đã đưa tay vào áo cô lúc nào đến khi nhậ