Pair of Vintage Old School Fru
Boss Lưu Manh

Boss Lưu Manh

Tác giả: SIM

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322112

Bình chọn: 8.5.00/10/211 lượt.

cháu”, cô vẻ mặt buồn nói.Chú Phúc hơi giật mình định chêu cô thì nhìn qua gương, chú lại thấy mắt Hoa Ly đỏ ửng như sắp khóc.“Phong, anh còn nhớ không? em lần đầu gặp anh là trên tuyến xe này đó, lúc đó anh ngồi bên kia, còn em ngồi cái ghế dựa đằng kia. Câu đầu tiên em nói với anh là “Này chú, chú có thể nhường ghế không?”. Ha ha, lúc đó em gọi anh là chú đấy buồn cười quá… CHươNG 23. CHUYếN XE BUýT CUốI CùNG (2)Thiện Phong lại nhíu mày.Chú Phúc hiểu ra vấn đề, chỉ lại nhìn Hoa Ly cảm thông.“Đau, anh đau”.“Phong, anh sao vậy?, chết rồi thuốc vẫn ở trên xe. Đừng… đừng nghĩ nữa, Hoa Ly ôm chặt anh nói, đừng làm em sợ… đừng nghĩ nữa huhu”.“Chú Phúc xin chú đưa cháu đến bệnh viện gần nhất được không?…huhu nhanh lên anh ấy sắp không chịu được rồi… Chú Phúc sợ hãi nhìn Thiện Phong rồi nhấn ga nhanh đến bệnh viện gần nhất.Hoa Ly sợ hãi nhìn Thiện Phong…“Cô yên tâm, anh ấy không sao rồi, chỉ là hơi sốc thôi. Ngủ một lát là tỉnh ngay”. Bác sĩ mỉm cười nói.Mẹ Thiện Phong thở phào nhẹ nhõm. Hoa Ly lại hối hận vì đưa anh lên xe buýt, cô quên là anh rất ghét đi xe buýt.“Anh tỉnh rồi… anh thấy sao rồi”.“Anh mệt, về nhà thôi”.“Ừ, về nhà…”Bữa cơm ăn muộn hơn mọi ngày, bây giờ cũng 9h rồi.“Đi ngủ thôi”. Thiện Phong yêu cầu.“Ơ… anh mệt thì đi ngủ”.Hoa Ly đi cùng anh vào phòng, rồi cô lại ra ngoài.“Đi đâu vậy?”.“Em… em đi ngủ”. Cô thấy Thiện Phong lạ nhưng cũng không giám nói gì nhiều vì cô vẫn đang hối hận vì chuyện lúc sáng.“Lại đây”. Lại cái giọng ra lệnh Hoa Ly nghĩ“Ngủ thôi…?”“Ơ…” Hoa Ly không biết là mình nên làm gì nói gì lúc này?Thiện Phong bắt đầu hành động… lần này anh chủ động hết chỗ nói…^^ Mọi lần Hoa Ly đến gần anh, mong có chút gần gũi thì Thiện Phong đều lạnh nhạt với cô. Nhưng lần này là anh lại chủ động. Hoa Ly nghi hoặc nói:“Anh nhớ được gì rồi?”“Nhớ gì?” Câu nói cắt đứt suy nghĩ của cô.Nhưng giờ cô hạnh phúc vì anh đã gần gũi cô trở lại, cũng có nghĩa là anh đã tin tưởng cô rồi.Đến lúc Hoa Ly mệt mỏi nằm cuộn tròn trong chăn ngủ thì Thiện Phong lại tỉnh dậy. Nhìn cô nói nói nhỏ.“Hoa Ly, những ngày qua để em vất vả rồi”.Anh ra ngoài thư phòng bắt đầu làm việc. Bà Lý đang khóc thầm thì nghe tiếng động. Bà đi nhẹ nhàng về phía đó và bà đã nhìn thấy Thiện Phong, bà mừng rỡ nhưng cũng không giám làm kinh động đến anh. Bà nghĩ rằng anh chưa muốn mọi người biết rằng anh đã nhớ lại rồi.Thiện Phong nhìn thấy tập tài liệu trên bàn thì lại mỉm cười. Gấu trắng của anh thật thông minh, các bản hợp đồng đều làm rất tốt, bản kế hoạch mới cũng rất hay”Cũng 3 tháng rồi. 3 tháng là quá đủ cho sự lãng quên của anh, Thiện Phong nghĩ.…“Ngài Nam Mặc, tôi có một tin tốt báo cho ngài đây”.“Nghe nói Thiện Phong sau vụ kinh hoàng đó thì đã bị mất trí nhớ. Hiện giờ vẫn đang được giữ bí mật. Ngài xem cuộc họp cổ đông lần này có phải chúng ta lắm chắc phần thắng không?”Nam Mặc nghe vậy thì vui mừng hết cỡ nói.“Đúng là tôi có thấy anh ta có gì bất thường mà. Mỗi lần gặp đều thấy có người đi bên cạnh. Không ngờ là bị mất trí nhớ. Xem ra chúng ta chẳng phải làm gì nữa rồi. Ha Ha”….“Chào Thiện tổng”.Không một câu trả lời.“Hôm nay tôi mời ngài đi ăn được không?”Hoa Ly từ xa đi tới nói.“Xin lỗi, Ngài Nam, Thiện tổng hôm nay có cuộc hẹn với đối tác, e rằng không đi được ạ”. CHươNG 23. CHUYếN XE BUýT CUốI CùNG (3)“Ừ, đúng vậy”.Câu trả lời ăn ý của Thiện Phong làm Hoa Ly hơi giật mình, trước kia anh chỉ lặng im.“Ngài Thiện tổng, ngài có nhớ tôi là ai không? ngài có vẻ tránh né tôi”.Ông ta cố ý rào trước đón sau, Hoa Ly run run nói.“Ngài Nam, phía chi nhánh ngày có vẻ rảnh rỗi phải không?”Ông ta khóe môi giật giật nói:“Tôi chỉ muốn hỏi thăm Thiện tổng thôi”.“Ngài không thấy tôi rất tốt sao, Thiện Phong nói”.Ông ta càng lo sợ.Bỗng nhiên Thiện Phong hỏi. “Ngài là cổ đông?”Ông ta nét mặt tươi tỉnh trở lại giám chắc là Thiện Phong mất trí nhớ thật. Hoa Ly giật mình vội nói.“Không có việc gì mời ngài ra ngoài…” Hoa Ly luống cuống nói có phần ghê sợ.“Cô… cô…”“Không đúng sao?” Hoa Ly nói.Cánh cửa vừa đóng. Hoa Ly lại ôm Thiện Phong nói. “Thiện Phong, anh còn như vậy đến bao giờ…” Hoa Ly dưng dưng đôi mắt nhìn.“Phong… Em sắp không trụ được nữa rồi”. Một giọt nước mắt lăn xuống.Thiện Phong đau lòng nhìn cô. Anh không biết phải giải thích thế nào. Vừa rồi nói vậy là để ông ta rễ ràng lộ bản chất hơn thôi, nhìn Hoa Ly khóc mà lòng anh đau nhói.“Hoa Ly…” Thiện Phong gọi cô.Hoa Ly ngẩng lên. Thiện Phong cúi xuống hôn cô.Hoa Ly hơi ngạc nhiên nhưng