
ới thì sẽ kể rõ hơn…
Và kể cả khi tôi còn đang ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì , Thái Vũ đã lôi tôi đi xềnh xệch.
Lại có chuyện gì nữa đây cơ chứ?
CHAP 44: TRÙNG PHÙNG:
Này.
Anh biết không?
Giây phút em gặp lại anh…
Em ngỡ mình như đang mơ.
– Một giấc mơ em chẳng bao giờ muốn tỉnh lại –
* * * * * * *
Thái Vũ điên.
Thái Vũ tồi tệ.
Thái Vũ khùng.
Tự dưng kéo tôi tới đây rồi chạy miết đi đâu không biết nữa. Cậu ta nhẫn tâm bỏ rơi một cô gái chân yếu tay mềm như tôi ở cái sảnh Công ty chết tiệt này. Mà trước khi đi, cậu ta lại còn buông thêm một câu giời ơi đất hỡi rằng: ” Chị phải đứng yên ở đây, cấm được đi đâu ! Nếu em về không thấy chị, em nhất định sẽ tuyệt giao với chị ! “.
Đáng ghét !
Cậu ta tưởng mình là ai chứ?
Vì sao tôi phải nghe lời cậu ấy?
Mà càng ghét hơn khi chân tôi không chịu di chuyển theo ý muốn, hình như đúng là tôi càng ngày càng dựa dẫm vào Thái Vũ thì phải?
Hơn nữa, giữa chốn đông người mà người ta thì toàn nói thứ tiếng mình chỉ hiểu qua loa thế này, thật khó mà giữ lòng bình tĩnh cho nổi.
Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế tựa mà Thái Vũ chuẩn bị sẵn cho tôi từ ban nãy. Không hiểu vì tôi mẫn cảm hay mặt tôi dính nhọ, mà toàn thể người trong sảnh khách sạn cứ nhìn hau háu vào tôi. Tôi khịt khịt mũi ra chiều không để ý, cứ cúi gằm mặt xuống mà đếm từng viên gạch lót nền có hình hoa hải đường.
Ngồi một lúc, thấy đếm mãi cũng chán, tôi lại đem Thái Vũ ra mà **** rủa. Chả biết ông tướng đó chạy đâu rồi nữa? Rồi tôi lần tay vào trong túi áo, lấy ra một gói kẹo M&M loại nhỏ.
Nhẹ nhàng, tôi đổ một nắm kẹo ra tay.
Ôi, những viên kẹo tròn tròn đầy màu sắc, những viên kẹo mà tôi thích ăn nhất.
Bất chợt, tôi tuột tay làm rơi túi kẹo đang mở dang dở xuống đất. Những viên kẹo theo đà bắn tung toé ra xung quanh. Giật mình, tôi lúi húi cúi xuống định nhặt lên, nào ngờ vô tình thả nắm tay bên trái ra và những viên kẹo trong đó cũng được mặc sức mà nhảy múa cho đến khi chạm đất.
Những ánh mắt của người ra vào Công ty càng chăm chăm vào tôi hơn, đã bắt đầu có tiếng xì xào và tiếng cười khúc khích vang lên. Tôi ngượng chín người, vừa nhanh tay lượm lặt kẹo, vừa tự khóc thầm không hiểu hôm nay là ngày bao nhiêu và tự trách sao số mình đen như than.
Đây rồi, chỉ còn một viên ở đằng kia nữa thôi.
Nhanh nhanh nhặt lên, rồi tôi thề tôi sẽ không bao giờ ăn kẹo trong sảnh cái Công ty gì gì này nữa.
Ờ mà Công ty này tên gì nhỉ?
Lúc nãy Thái Vũ kéo tôi từ ô tô vào thẳng đây nên tôi không mấy để ý.
Mà sao tự nhiên tôi lại chú ý tới điều này?
– Hah !
Tôi cười, cuối cùng thì viên kẹo màu cam này cũng không thể thoát nổi khỏi bàn tay của tôi.
Đang phấn khởi vì chiến thắng cỏn con của mình, tôi chợt phát hiện ra đối diện mình là một đôi chân mặc quần Âu và đi giày đen.
Hình như tôi đang cản đường đi của người ta thì phải?
Tôi ngại ngùng, đành ngửa mặt lên cười giả lả :
– Xin…
Lời chưa kịp thốt ra đã thụt vô trong cổ họng.
Cả người tôi như đóng băng, ngõ hầu căng cứng không thể cử động…
Vào lúc ấy, tôi chợt phát hiện ra.
Tôi – Phương Kim My – chẳng khác nào viên kẹo M&M màu cam ban nãy.
Dù tôi có cố gắng thế nào, thì mãi mãi cũng không thể thoát nổi khỏi bàn tay của người đó…
Đôi mắt ấy.
Các góc cạnh gương mặt ấy.
Biểu hiện ngạc nhiên khi anh trông thấy tôi: mắt căng lên, khuôn miệng hơi hé mở.
Tất cả…
Tất cả làm tôi như không còn tin vào chính mình nữa .
Tôi có cảm giác mình đang mơ – một giấc mơ tuyệt đẹp mà tôi chẳng bao giờ muốn phải tỉnh lại.
Lý trí cuối cùng giúp tôi nhận thức được thân thể tôi đang run, và tôi cần phải gọi tên anh:
– Mi… Mike…
* * * * * * *
Từ nãy giờ Takara cứ huyên thuyên mãi vấn đề gì đó, mà Mike chẳng thể hiểu được. Hay nói đúng hơn là anh không muốn hiểu, bởi lúc này lòng anh chỉ sôi sục một điều: Anh sắp được gặp lại Búp bê tóc đen !
Mà anh mâu thuẫn đến lạ: nửa muốn gặp cô, nửa lại sợ phải trực tiếp đối diện với đôi mắt ngây thơ đó. Anh sợ phải bắt gặp cảnh cô và Thái Vũ đang cười tươi, vui vẻ bên nhau… Chẳng phải chính anh là người quyết định rời bỏ cô? Chẳng phải chính anh đã quyết định là người ra đi và không còn bất kì quan hệ gì với cô nữa?
Đáng kiếp !
Con người ta vốn dĩ vẫn luôn tham lam như vậy…
– Yul tới rồi ! – Câu nói của thư kí Takara đánh thức anh khỏi cơn mê muội – Cậu ta bảo sẽ lên trong vòng hai phút nữa !
Hai phút?
Chỉ còn hai phút nữa là anh sẽ được thấy mặt cô?
Chỉ còn hai phút nữa là anh sẽ được nghe giọng nói của cô?
Hai phút…
Mà sao dài như hai mươi năm?
Cánh cửa được kéo ra nhẹ nhàng, và người bước vào chỉ có một – Thái Vũ.
Là cậu ấy, chứ không phải cô.
Mike chẳng hiểu cảm giác lúc đó của anh là thế nào nữa: nhẹ nhõm hay xót xa?
Chỉ biết rằng khi ấy, trái tim anh đang quặn thắt từng đợt như bị ai bóp…
– Ủa Yul , tôi bảo cậu dắt theo cô gái người Việt Nam đó cơ mà? – Takara ngán ngẩm – Sao cậu luôn bướng bỉnh vậy hả?
– Cô ấy đang ở dưới kia ! – Thái Vũ nói bằng tiếng Nhật với Takara.
Rồi cậu quay mặt sang phía Mike, mặc nhiên thỏa sức nói bằng tiếng Việt – mặc xác viên thư kí Tak