Búp Bê Tóc Đen

Búp Bê Tóc Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324231

Bình chọn: 9.5.00/10/423 lượt.

ara đang xanh mặt vì tò mò:

– Hãy đi bằng cửa sau và về nhà đi ! Tôi không muốn để cô ấy thấy anh, vì vậy tôi mới để cô ấy ở dưới sảnh. Tôi tin anh là người biết giữ chữ tín, đừng làm tôi phải thất vọng… Có chuyện gì thì Takara sẽ nói cho tôi và cô ấy, anh không cần thiết !

Lời Thái Vũ như mũi dao đâm thẳng vào tim anh.

Đúng vậy, anh là người không cần thiết !

Chính anh đã rời bỏ cô, vì vậy anh hãy để cô yên thì hơn…

– Tôi hiểu rồi ! – Mike đứng lên, anh với lấy áo khoác ở bàn và định dợm bước ra ngoài.

– Khoan đã ! – Takara vội vàng lên tiếng, từ nãy giờ cậu chàng ù ù cạc cạc chả hiểu cái gì cả – Có chuyện gì thế? Sao cậu lại đi vậy Mik-kun?

– Tôi có việc bận ! – Mike vẫn không ngoái nhìn lại – Yuki muốn tôi đưa cô ấy đi ăn ! Đằng nào việc tôi với cậu cũng bàn xong hết rồi, cậu nhớ nói lại đầy đủ với Yul.

Rồi anh mở cửa.

Trước khi anh kịp bước ra ngoài, Thái Vũ buông câu tiếng Việt cuối cùng:

– Hãy nhớ anh không còn bất kì quan hệ gì với cô ấy nữa !

Mike lẳng lặng gật đầu, rồi anh nhanh chóng bước về phía cuối hành lang dài dằng dặc.



Cầu thang máy chỉ xuống gara.

Mike ngập ngừng muốn bấm thang máy dừng lại ở Tầng 1 – Đại sảnh của Công ty Nero. Ngón tay anh bỗng chốc như rơi trong không khí, vô tình không biết nên dừng ở đâu.

Có nên gặp cô ấy không?

Chỉ cần nhìn thấy cô ấy…

Đúng, chỉ cần nhìn qua thôi cũng được !

Chỉ cần biết rằng cô ấy vẫn ổn…

Mike, mày đang làm gì vậy?

Và khi anh định thần được việc mình đang làm, ngón trỏ đã không theo ý anh mà ấn vào ô tròn chỉ số 1.

Chỉ cần được nhìn thấy cô ấy thôi, là mình sẽ đi ngay, nhất định mình sẽ không làm sai lời đã hứa !



Từ đằng xa, anh đã trông thấy Búp bê tóc đen.

Hình như cô có gầy đi, mái tóc cũng dài hơn trước…

Cô mặc quần jean và áo khoác hồng, vẫn vô tư thích nhìn và đếm ô gạch như trước đây. Nhớ ngày xưa khi anh vẫn còn ở nhà cô, những lúc rảnh rỗi hay buồn chán, Meme thường ngồi một mình và đếm những đồ vật ở xung quanh – đó có lẽ là sở thích, là thói quen của cô chăng?

Anh…

Anh thực sự đã nhớ cô nhiều lắm.

Đã từng mong được gặp cô rất nhiều lần.

Nhưng còn gia đình của anh thì sao?

Còn tất cả những gì mà bấy lâu nay anh luôn gìn giữ?

Thôi !

Anh phải mau đi thôi.

Phải nhanh chóng biến khỏi cuộc đời cô như ba năm trước anh đã từng làm.

Nghĩ vậy rồi, guồng chân Mike tiến nhanh ra phía cổng lớn.

Có lẽ cô sẽ không chú ý đến anh đâu…

Cứ coi như đây là trò đùa của Thượng đế, cứ coi như anh chỉ là vô hình trong mắt cô.

Có như vậy, anh mới có đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi lí tưởng anh đang sống.

Thế nhưng, Thượng đế lại tiếp tục một lần nữa đùa giỡn con người.

Viên kẹo cam đó đã kéo anh và cô lại với nhau.

Giây phút đôi mắt cô chạm mắt anh, anh cảm thấy Thế giới xung quanh là một thước phim đen trắng đang quay chậm; và cô là màu sắc duy nhất, là điểm nhấn duy nhất trong bức tranh vô hồn vô cảm đó:

– Mi…Mike…

Và khi ấy anh biết, một lời nguyền mới lại sắp sửa giáng xuống đầu anh.

Một lời nguyền mà anh khó lòng có thể thoát ra được…

Giống như viên kẹo M&M kia.

CHAP 45: THE TRUTH BEHIND THE LIES:

Em thường tự hỏi :

” Có phải anh rất thích chơi trốn tìm với em hay không? ”

Nếu vậy…

Lần sau đổi lại là anh tìm em nhé?

Ba năm qua, em tìm anh…

Đã tìm quá mệt mỏi rồi !

* * * * * * *

Tôi bất kể thời gian đã trôi qua là bao lâu, chỉ cần nhìn thấy anh, với tôi thế là đủ.

Ba năm qua, anh có gầy đi, mái tóc cũng dài ra… Nhưng đôi mắt nâu thông minh ấy vẫn ánh lên những tia sáng lung linh như ánh sáng phát ra từ ngọn nến nhỏ trong Nhà thờ – lay lắt mà mạnh mẽ. Anh vẫn là Mike Kintaru của ba năm về trước, có phải không?

Tôi cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt anh nửa giây.

Chúng tôi cứ đứng bất động như thế.

Có lẽ là rất lâu, hoặc thực ra chỉ là vài phút…

– Mike… – Tôi tiếp tục gọi tên anh, thầm mong anh sẽ gọi mình ngay sau đó.

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, anh vẫn đứng yên. Rồi trong một khắc, cánh tay anh nhẹ nhàng đưa lên: ” Lẽ nào anh ấy muốn ôm mình? “.

Tôi cũng chầm chậm định bước về phía anh…

– Tránh ra !

Thân người tôi lại được dịp đóng băng lần nữa.

Là tôi nghe lầm đúng không?

Tại sao lời anh nói lại toả ra sát khí lạnh lùng như vậy?

– Mik…

Và khi tôi còn chưa kịp hoàn tất tiếng gọi của mình, anh đã bước qua tôi mà không thèm nhìn đến một lần. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Hay anh ấy không nhận ra tôi?

Một giây sững người…

Rồi tôi vội vàng chạy theo anh, vừa chạy vừa réo gọi:

– Mike ! Mike !

Tôi đuổi theo anh tới tận gara để xe của nhân viên Công ty, và trước khi để anh kịp lên xe; tôi đã nhanh nhẹn kéo tay anh lại và bắt anh phải nhìn vào mắt mình:

– Mike… – Tôi cố ngăn tiếng thở hổn hển – Em là Kim My đây, là Phương Kim My đây…

– Buông ra ! – Mike gạt tay tôi ra, nhưng tôi vẫn kiên cường bám chặt lấy tay áo anh.

– Anh không nhận ra em đúng không? – Tôi vẫn cố nài nỉ – Em là Phương Kim My đã từng gặp anh ở Việt Nam, em là…

– Nói nhiều quá !

Mike sẵng giọng, rồi anh nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

– Tôi không quen cô !

Rồi anh đẩy t


XtGem Forum catalog