
ng bước chân tiến lại gần, thân thể tôi theo bản năng liền có phản ứng. Cho nên, khi Elle trợ lý của tổng giám đốc tìm tôi, tôi vờ như đang nhặt cục gôm đến lần thứ ba, cúi xuống dưới gầm bàn.“Cô Quan, Dịch tổng mời cô đến văn phòng một chuyến. A, cô không sao chứ?”“Không sao.”Tôi xoa xoa đầu từ gầm bàn chui ra,“Dịch tổng có nói là việc gì hay không?”Tôi cảm thấy phía sau lưng những cái lỗ tai ra-đa ngay lập tức dựng lên. Nhân viên mới cùng tổng giám đốc chính là giống như Nam cực và Bắc cực của trái đất, không có giao điểm, bây giờ tổng giám đốc đột nhiên triệu kiến một nhân viên mới, nhất định là có ẩn tình bên trong!Elle lắc đầu biểu thị không biết.Đằng sau vang lên những tiếng nói thì thầm, như là một khúc ca ai oán sung sướng trên nỗi khổ của người khác, đem tôi tiễn thẳng không có đường về.“Hắn đang ở văn phòng đợi em, em liền ngồi xuống sô-pha đối diện với hắn.”Tôi ai oán nói.“Sau đó thì sao?”Tô hỏi.“Sau đó em cứ ngồi ở đó mãi thôi.”“Em xem, đây đều là do em tưởng tượng, hắn thực chất hoàn toàn không có làm gì hết, em lo lắng dư thừa rồi.”Nghe tôi thuật lại trong phẫn nộ, Tô an ủi tôi nói.“Lo lắng dư thừa? Lo lắng dư thừa?!”Tôi lại phát điên lên.Tô, chị rốt cuộc có hiểu được hay không, em từ 09 giờ 30 sáng đến 05 giờ 30 chiều, ngồi trên sô-pha đối diện với bàn làm việc của hắn, cùng hắn mắt lớn trừng mắt bé, một lời cũng không nói, mặt đối mặt, suốt tám tiếng đồng hồ… Chương 3Thứ sáu, ngày 24 tháng 08Thời tiết: Mưa gió bão bùng———————————Trước khi nhậm chức, tôi từng lập một kế hoạch chính xác cho sự nghiệp của tôi, bản kế hoạch đó cơ hồ chính xác đến từng giây, kim giây trên đồng hồ mỗi một lần lắc lư ‘tích tắc’, đều sẽ đưa tôi đến ngưỡng cửa tương lai huy hoàng. Nhưng…Tôi chưa từng nghĩ đến sự nghiệp của mình lại bắt đầu như thế này.Đương nhiên, tôi đã từng nghĩ đến việc từ chức, nhưng Tô đã lạnh lùng quăng ra một câu“Tiền phòng tháng trước em vẫn còn thiếu đó”, liền chặn đứt hoàn toàn ý niệm này của tôi. Xem đi, đây chính là sự khác biệt giữa ‘nhà’ và ‘sống bám víu vào người khác’. Khi mà mưa gió sắp đến, nhà có thể cản gió tránh mưa, còn ở nhà người khác, khi mà gặp phải mưa gió lại đem bạn đẩy ra bên ngoài, tự mà chạy lấy.Bây giờ quá trình làm việc của tôi rất đơn giản, buổi sáng ở dưới lầu quét thẻ, đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc tự bản thân làm một cái ‘ổ’ trong góc sô-pha, ngồi đến trưa, ăn trưa, sau đó lại ngồi đến chiều. Trong quá trình, nếu có người đến tìm tổng giám đốc, tôi liền tự giác di chuyển qua một góc khác, mà cái hạng mục ăn cơm trưa này, chính thức hoạt động chỉ mới hai ngày nay thôi.Ngày đầu tiên, đến giờ ăn trưa, tổng giám đốc đi ra. Tôi không có nhận được chỉ thị rõ ràng, nên không dám manh động, sau đó đến lúc đói thật sự chịu hết nổi chuẩn bị đánh bạo xuống lầu tìm đồ ăn, nhưng lại kinh ngạc phát hiện tôi bị khoá ở trong này rồi! Sau một trận vật lộn hết gõ cửa đập tường, tôi bỏ cuộc, ngoan ngoãn ngồi lên sô-pha ‘một lòng một dạ’ chờ đợi tổng giám đốc trở về.Mãi cho đến khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, hắn mới trở lại, đi thẳng đến trước bàn làm việc xem văn kiện của hắn.Không phụ sự kỳ vọng âm thanh ‘rột rột’ từ cái bụng của tôi vang lên, nhắc nhở hắn sự tồn tại của tôi.“Chưa ăn trưa sao?”“Ừm.”Tôi gật đầu một cách yếu ớt, chờ đợi sự ân xá của hắn chuẩn bị đi tìm chút ‘cơm thừa canh cặn’.“Ồ, vậy thật đáng tiếc. Cơm trưa của AC đều là những món ăn ngon có tiếng, mà buổi trưa hôm nay có bữa tiệc chào đón nhân viên mới, đặc biệt còn chuẩn bị đồ ăn và nước uống cộng thêm đồ ăn nhẹ nữa.”Cái bụng của tôi không biết điều lại kêu réo lên.Hắn lại tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, không lên tiếng nữa,hoàn toàn không có ý định thả cho tôi đi ăn cơm.Tôi thật ngu ngốc.Buổi sáng ngày thứ năm, tôi đúng giờ ngồi trên sô-pha của văn phòng tổng giám đốc.Tổng giám đốc đi đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi rồi nói:“Cô Quan hình như gầy đi rồi, người cũng không có tinh thần như lần đầu tiên gặp.”Tôi nhìn thấy cặp mắt kiếng vô biên của hắn loé lên tia lạnh lẽo đáng sợ, nụ cười thấp thoáng nơi khoé miệng, xác định một vạn %, là hắn cố ý!Lại đến giờ ăn trưa, tôi đem xúc xích, bánh quy, sữa chua tàng trữ khắp nơi trên người – – lôi hết ra, như khiêu khích bày ra trên bàn.Tổng giám đốc cười mà như không cười nhìn tôi:“Cô Quan thật lợi hại nha, đang trống trơn biến ra một đống đồ ăn, quả là giống như Đôremon.”Hứ, trên có chính sách, dưới có đối sách, tôi bị đói đúng ba ngày trời còn tiếp tục để bị chết đói ở trong căn phòng tồi tàn này của anh à, trừ khi não bị vô nước!(chỉ đầu óc có vấn đề)Hắn lại đi đến nói:“Bất quá, đồ của cô Quan có thể cất vô rồi, hôm nay tôi dẫn cô đi ăn cơm.”Chính vì như thế, tôi rất không có chí khí, vui vẻ bám gót đi phía sau tổng giám đốc, leo lên xe của hắn trong ánh mắt ngờ vực của đồng nghiệp trong công ty.Chiếc xe quẹo qua quẹo lại đến một nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất trong thành phố.Người gác cửa ân cần mở cửa xe, tiếp lấy chìa khoá, thay khách đỗ xe. Mà người phục vụ cũng không cần hỏi lấy một câu, liền trực tiếp dẫn hắn đến một cái bàn dành cho hai người:“
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập