
iết Diệp Tử khẳng định đang nghĩ lung tung, sớm biết không nên nói cho chị ấy.“Đừng có mà, em nhìn em kìa, ốm nhom gầy teo, chính là không đủ dinh dưỡng”. Diệp Tử bất mãn nói.“Chị Diệp, em vốn là người nghèo mà, có điều em là nhỏ xinh, rất nhiều người muốn dáng người này còn không được đó nha.” Tần Tiểu Mặc hài hước nói.Đang đau lòng, nghe lời này Diệp Tử sao còn cười được, ngược lại mày nhăn càng chặt hơn.“Dù sao em cũng nên chăm sóc mình tốt một chút, ở xa nhau, chị cũng không có cách nào…haizz…” Ở xa nhau, chị cũng không có cách nào chăm sóc em được, em ngốc.“Chị Diệp, chị càng ngày càng dong dài rồi, sắp trở thành bà cô già rồi đó, hắc hắc hắc….” Tần Tiểu Mặc cảm thấy tim mình mềm nhũn, chị Diệp bởi vì mình mà thay đổi thật nhiều, những biến hoá này nàng đều xem ở trong lòng.“Hmm, bởi vì ai?”“Em em em.”“Uh, cho nên em phải đối tốt với em.”“Được rồi, em đã biết, lần sau ăn một mình cũng nấu cơm đàng hoàng. Không thức đêm, không bừa bãi qua loa, làm nhiệm vụ thì chú ý cẩn thận, ….”“Làm được thì hãy nói nha.”“Đương nhiên có thể.”“Ừ, nhớ kỹ đó.”“Được.”“Ăn cơm đi, không thôi nguội hết.”“Muahzzz”Bên kia điện thoại, Diệp Tử không nói gì, qua hai giây thì cúp máy. Tần Tiểu Mặc thậm chí có thể tưởng tượng bên đầu dây kia chị Diệp đang đỏ bừng mặt.Nghĩ lung tung một hồi, Tần Tiểu Mặc mới nhớ tới mình còn phải ăn. Dùng đũa gắp mì, mới phát hiện nước hết nóng rồi, lại có hơi ngán ngẩm, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn cau mày bất chấp mà ăn, không ăn no ra nhiệm vụ nhất định sẽ đói.Buổi chiều trước khi ra cửa, Tần Tiểu Mặc đem vũ khí của Tần Kì nhét vào trong cảnh phục, bởi vì vật kia tương đối tinh xảo, cho nên có nhìn sơ qua cũng đoán không ra. Tuy nhìn tinh tế vậy nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, dựa vào thuật bắn súng của Tần Tiểu Mặc, tuyệt đối chỉ cần một phát là có thể bắn rụng một người.******************
Tổng cục“Đã chuẩn bị tốt hết chưa?” Thành viên trong tổ chuyên án đứng thành hàng thẳng tắp trước mặt Trần An Khánh, chuẩn bị nghe lời dặn cuối trước khi xuất trận. Tần Kì đứng cạnh Trần An Khánh, chờ sau khi hắn nói xong thì bổ sung thêm vài câu, thuận tiện cổ vũ nhiệt huyết cho các thành viên. CHƯƠNG 62 (2)“Chuẩn bị tốt .”“Có chứng cứ mới bắt, không thể tuỳ tiện, hiểu chứ? Lần này chúng ta xử lý không tốt sẽ đả thảo kinh xà. Về sau muốn điều tra cái gì cũng khó khăn.”“Hiểu được!”“Tốt. Cố lên! Ta tin tưởng các ngươi, các ngươi đều là tinh anh, là cảnh sát nhân dân ưu tú nhất của chúng ta.” Trần An Khánh cười nói.“Đúng, nhìn trên vai các ngươi đang đeo là cái gì, các ngươi chính là cảnh sát nhân dân.” Tần Kì phụ hoạ.“Một trận đáng đánh, trở về sẽ tăng lương và phát tiền thưởng cho các ngươi. Lập công thì ta và tổ trưởng mời các ngươi đi ăn một bữa, nhà hàng quán ăn nào cho các ngươi chọn…nhưng đừng ăn hết chúng ta là được.” Tần Kì cười nói.“Oh, thanh tra không được nuốt lời a…”“Thật tốt quá, ta sớm muốn ăn lẩu cua ở Hương Mãn Lâu!” Viên đạn bọc đường của Tần Kì quả nhiên hữu dụng, mọi người lập tức càng thêm tin tưởng tràn đầy.Tần Tiểu Mặc hướng Tần Kì chớp chớp mắt, nở nụ cười.Tần Kì ho khan một chút, làm bộ như không thấy được, động tác của hai người bọn họ bị Trần An Khánh nhìn ra, chỉ cảm thấy buồn cười.“Tốt lắm, xuất phát.”Đại bộ phận cảnh sát sớm đã mai phục xung quanh bến tàu. Có mấy người thường phục đã đến bến tàu quan sát từ 8 giờ sáng. Tổ chuyên án vì sợ bứt dây động rừng, cho nên chạng vạng mới lái xe đến mảnh đất trống sát bến tàu.“Hiện tại tình huống thế nào ?” Trần An Khánh vừa xuống xe, liền hỏi người phụ trách mà hắn an bài quan sát ở hiện trường.“Tin báo cáo không phát hiện có tình huống gì đặc biệt, bến tàu cũng không phát hiện ai khả nghi, hàng hoá lui tới đều giống bình thường.”“Không đúng lắm, làm sao một chút động tĩnh đều không có.” Tần Tiểu Mặc nhíu mày.“Địa hình chỗ này chưa có nhúc nhích gì là bình thường. Trước tiên các ngươi dẫn người của mình đến địa điểm mai phục, chuẩn bị sẵn sàng.” Trần An Khánh vung tay lên, liền quyết định mai phục trước rồi tính sau.“Rõ.”Vì thế mọi người dựa theo kế hoạch đã định, làm đúng vị trí của mình, duy chỉ có Tần Tiểu Mặc, mắt phải cứ bị giật, dự cảm không tốt, thế nào cũng đều cảm thấy nhiệm vụ đêm nay không thích hợp.Nhưng nghĩ tới mình đã đáp ứng nghe theo mệnh lệnh Trần An Khánh, không muốn bởi vì sự tuỳ hứng của mình mà phá huỷ toàn bộ bố cục, vậy thì xong đời.Vì thế Tần Tiểu Mặc vẫn cùng bọn Lưu Cường đến khu vực mình phụ trách để mai phục, không dám có bất kì động tác nào, thẳng đến 11 giờ, gần nửa đêm…Tần Tiểu Mặc ngồi chờ ở đây đã muốn 6 tiếng, trên người không biết bị bao nhiêu muỗi cắn, đương nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.Bọn họ ngay từ đầu đã nghĩ độ tin cậy trong lời khai lão Cửu là rất cao, cho dù lời khai giả, cũng nghĩ theo hướng bọn tội phạm sẽ mai phục ở đây, nên dụ bọn họ chạy tới nơi này, cho nên bọn họ liền chuẩn bị thật tốt, bất quá cùng nhau sống chết một phen miễn là bắt được chúng.Nhưng giờ nhảy ra một ý nghĩ, rủi có một khả năng khác thì sao?Phó thanh tra đi vào phòng th