
về nhà, đi một chút thôi.” Tần Tiểu Mặc thúc giục Diệp Tử.“A, khoan, chờ đã. Còn chưa mua đồ dùng hàng ngày mà.” Diệp Tử thận trọng, nhớ tới Tần Tiểu Mặc ở đây thì cần mua thêm nhiều đồ lắm.“Quên nữa ha, bàn chải đánh răng, ly súc miệng, kem đánh răng, còn khăn mặt, gì nữa nhỉ..” Tần Tiểu Mặc nói một hơi.“Mấy thứ đó có rồi, lúc trước em tới ở đều có, chị không có bỏ đi, nhưng còn..băng vệ sinh, quần áo này kia nữa, giữa trưa tụi mình…chưa lấy cái gì hết.” Diệp Tử nhíu mày, lần này trốn nhà đi, cái gì cũng chưa chuẩn bị.“Em nhớ rõ lần trước em có để lại vài nội y và đồ lót, quần áo cũng còn trong tủ, có thể mặc qua vài ngày, buổi tối kêu cữu cữu về nhà trộm vài món đồ đem qua là được.” Tần Tiểu Mặc cũng không quá lo lắng.“Mua lại cũng được.”“Đừng lãng phí tiền , có tiền cũng không nên xài lung tung .” Tần Tiểu Mặc sửa lại quan niệm xa xỉ của Diệp Tử, sau đó cả hai cùng đến khu đồ dùng sinh hoạt.Hai người về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, Tần Tiểu Mặc đẩy Diệp Tử vào phòng tắm, còn mình tiến vào bếp.Đã lâu không có xuống bếp nấu cơm cho người yêu ăn, Tần Tiểu Mặc đứng trong bếp cảm nhận một chút tư vị tưởng niệm.Rửa xong đồ ăn, cắt gọt các thứ, rồi nấu cơm, trên bếp thì đang chưng mấy con cua cái, hoạt động trong phòng bếp lúc nào cũng sống động như thế.Diệp Tử tắm rửa xong, đi ra phòng tắm, đã thấy Tần Tiểu Mặc dọn thức ăn lên bàn.“Nhanh vậy sao?” Diệp Tử ngạc nhiên nói.“Ừ, làm muốn xong hết rồi . Mình ăn cua trước đi.” Tần Tiểu Mặc ngồi xuống, kẹp con cua bỏ vào chén mình, sau đó bẻ hết càng, tách cua ra làm hai, bên trong đều chứa gạch, màu rất đẹp, nghe mùi thì khỏi nói, thơm vô cùng.“Thơm quá… chị Diệp, mau ngồi xuống.” Tần Tiểu Mặc lấy đũa gắp gạch cua đưa lên miệng Diệp Tử.“Ngon không?” Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm hỏi.“Ưmm, rất thơm, rất ngọt .” Diệp Tử rất có hảo cảm với món ăn này, hương vị thật tuyệt.“Đúng không, gạch cua là ngon nhất. Bất quá thịt cua cũng ngon, nhưng lúc ăn hơi mệt. Chút nữa em gỡ thịt cua ra cho chị.” Tần Tiểu Mặc từ nhỏ đã thích ăn con cua, nên kinh nghiệm đầy mình. CHƯƠNG 75Bữa cơm này, Diệp Tử ăn hai con cua, đều là Tần Tiểu Mặc lột cho cô ăn, cua ăn thật ngon, nhưng hơi phiền, nếu Diệp Tử ăn một mình, cô tuyệt đối lựa chọn không ăn. Mà Tần Tiểu Mặc cố tình là trời sinh thích tìm phiền toái, tựa như ăn lựu, ăn cua, rắc rối nàng càng hứng thú, theo lời Tiểu Mặc nói chính là càng khó ăn thì hương vị càng ngon, Diệp Tử thì không nghĩ vậy, cô cảm thấy Tần Tiểu Mặc chỉ toàn thích mấy thứ phức tạp.Cơm nước xong, Diệp Tử liền giúp Tần Tiểu Mặc tắm rửa, bởi vì miệng vết thương chưa khỏi hẳn, như trước không thể đụng vào nước, cho nên Diệp Tử dựa theo lời bác sĩ dặn, nửa người trên dùng nước ấm lau, nửa người dưới không sao miễn đừng để nước đụng tới miệng vết thương là được.“Em không cởi.” Tần Tiểu Mặc ở trong phòng tắm nhăn nhó không chịu cởi quần áo.“Em không cởi thì sao tắm” Diệp Tử bất đắc dĩ khoanh tay đứng bên cạnh, Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu làm loạn cái gì không biết.“Em không cởi đâu, để em tự tắm.” Tần Tiểu Mặc kiên trì nói.“Em thẹn thùng cái gì, em có chỗ nào mà chị chưa thấy đâu.” Diệp Tử không hiểu cô bé này ngại làm gì, lúc cần rụt rè thì không thấy rụt rè đâu.“Đâu có giống nhau.” Tần Tiểu Mặc vươn tay đẩy Diệp Tử ra ngoài phòng tắm.“Sợ kiềm chế không được?” Diệp Tử không chút dao động, tiếp tục hỏi.“…” Được rồi, Tần Tiểu Mặc thừa nhận mình là có chút sợ hãi không kiềm chế được, dù sao đều lâu rồi chưa có làm, nàng cũng không phải thánh nhân, người yêu sờ tới sờ lui trên người làm sao có thể không phản ứng được chứ.Nhìn thấy Tần Tiểu Mặc không nói lời nào, Diệp Tử liền biết tám phần là mình đã đoán đúng.“Được, dù sao cũng phải tắm rửa đi. Miệng vết thương ướt sẽ làm mủ, em không sợ đau hay sao” Diệp Tử hơi tức giận nói, Tiểu Mặc đúng là không biết chú trọng thân thể mình.Rơi vào đường cùng, vẫn là Tần Tiểu Mặc nhượng bước, để Diệp Tử cởi đồ mình ra. Dưới tình huống này, rốt cuộc là Diệp Tử giúp Tiểu Mặc tắm sạch sẽ, sau đó còn thuận tiện giúp nàng giải quyết một ít phương diện vấn đề gì đó . . .Sau khi ra phòng tắm, Tần Tiểu Mặc liền giam mình trong phòng ngủ, Diệp Tử biết Tiểu Mặc còn ngại nên cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, chỉ cười cười đem quần áo dơ bỏ vào máy giặc.Trong phòng, Tiểu Mặc không chỉ hoàn toàn xấu hổ như Diệp Tử nghĩ, nàng cầm di động gọi cho Tần Kì.“Alo, cữu cữu.”“Alo, bà cô của ta à, sao giờ mới gọi cho ta hả!”“Làm sao vậy? Mẹ của ta , bà ấy…” Tần Tiểu Mặc vừa nghe giọng Tần Kì đã cảm thấy tình hình không ổn, nếu không cữu cữu đã không nói chuyện với nàng như thế.“Trong nhà đều ngất trời , mẹ ngươi khóc đến lợi hại, cơm cũng không ăn, mợ ngươi đang ở bên trong khuyên nhủ.” Tần Kì hít một hơi, hiện tại chỉ sợ chị hắn không ăn cơm, lớn tuổi rồi , nếu đói quá sẽ ngất xỉu, lúc đó chuyện càng tệ hơn.“Nhưng…dù sao cũng phải ăn cơm a!” Nghe thấy mẹ không ăn cơm, Tần Tiểu Mặc cũng nóng nảy.“Cũng không phải bỏ ăn luôn, không biết mợ ngươi khuyên nhủ thế nào rồi, chút nữa để ta đi vào xem.”“Đi vào?”“Đúng vậy, ngươi hại luôn cả ta a, bà ấy cảm thấy ta theo phe ngươ