pacman, rainbows, and roller s
Cặp đôi siêu quậy

Cặp đôi siêu quậy

Tác giả: Yuuki Nguyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323485

Bình chọn: 8.5.00/10/348 lượt.

c bay vô. Đứa nắm tay, đứa nắm chân tứ mã phanh thay tôi ra. Bọn lớp tôi thấy vậy, tưởng chúng nó giúp kéo ra, ai dè … tụi nó bay vô “phụ” nhỏ, Huy, Lâm, Ngọc. @!#$%&!#$%#@@. Đúng là cái bọn phản thầy, phản bạn. Grrr, ta mà thoát ra được là các ngươi chết với ta !!!!Chơi đùa với lũ bại này xong thấy trong người nhẹ nhõm hẳn. Ít ra cũng bớt được một chút phiền muộn, một chút vấn vương, một chút yêu thương lầm.Tận sâu thẳm trái tim, tôi rất muốn có một vòng tay ấm áp, một bờ vai vững chắc để có thể dựa vào mỗi khi bản thân không còn sức để bước tiếp. Một khoảnh khắc thôi sao mà khó đến thế .. ?Tôi huýt sáo, nói dõng dạc :– Xuống canteen đi, hôm nay đại ca bao !– Thiệt hông đó? – Tụi lớp tôi bán tín bán nghi, ngờ vực hỏi.– Ờ thì tao bao tụi bây … trả tiền.Nói xong, tôi cấm đầu cấm cổ mà chạy. Có ngu lắm mới đứng yên đấy cho chúng nó quánh. Kiếm được cái chỗ ngồi ưng ý, vừa ngồi xuống thì từ xa, nguyên một đội xe tăng lô la hùng hậu kéo tới làm tôi suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Hừ, đã thế thì ta đây sẽ ra tay nghĩa hiệp, cứu nhân độ thế, trừ gian diệt bạo để mang lại cuộc sống ấm no cho loài người. Kakaka, sao mình vĩ đại “hóa” quá vậy ta ??“Đùnggggg”Đứa nào đứa nấy cầm trên tay hai, ba hộp phấn. Cộng chúng nó lại chắc cũng gần mấy chục hộp. Còn tôi, một thân một mình, lại không có vũ khí mà dám hy sinh oanh liệt để hạ gục bọn giặc tàu này thì thật là quá vĩ đại.” Híc híc, ba má ơi !! Xuân này con không về “.Xám hối xong, quằn quại, tôi múa tay múa chân, ra vẻ ta đây :– Xin lỗi đời à, mấy cưng không đủ trình độ cũng như đẳng cấp để đấu với chụy đâu ha. Về uống sữa mẹ đi nha, mấy cưng.– Xin lỗi chụy à, bọn em dư và thừa sức quánh cho chị bầm dập như trái cà chua bị nát, chụy muốn không? – Nhỏ giơ tay hình chữ V, mặt cười nham nhở.– Xin lỗi mấy cưng à, chụy là chụy đâu có ngu đứng đây cho mấy cưng quánh, chụy đi trước nha, mấy cưng !!!Chưa kịp chạy thì chúng nó đã “nã” cho mấy phát (ý là cầm phấn chọi). Grrr, tức quá ! Nhưng bên tôi không có vũ khí thì phải làm sao đây? Hừ hừ, cái não của tôi đang án binh bất động, bao nhiêu mưu trí biến đâu mất tiêu rồi.– Xí xí, xawaki hòa bình hữu nghị đoàn kết. – Tôi nói, tay huơ huơ cái cờ trắng, ra ý đầu hàng.– Chịu thua rồi hả? – Duy Lâm cười.“Đừng có hòng, ta mà chịu thua đám lô la các ngươi á hả?”– Ờ thì thua. – Tôi cười.Giải hòa xong, chúng nó kéo qua bên tôi. Tận dụng thời cơ, tôi chộp ngay mấy hộp phấn rồi lùi lại. Cười ranh mãnh rồi “nã” chúng vài phát. Chúng nó thì khỏi nói, mặt đơ hơn trái bơ. Nhìn tôi với vài chục ánh mắt khó hiểu. Như đã hiểu ra điều gì không đúng, Duy Lâm cười đểu :– Bà xã, lại giở trò.– Muộn rồi mấy cưng à.Cuộc chiến thế kỉ kéo dài cho đến khi hắn và Thục Nghi xuất hiện.“Hmm, tặng cho Thục Nghi một vố nữa chắc không vấn đề đâu nhỉ?”

CHAP 23 : BỮA ĂN VUI NHỘN.

Tôi thăng ngay đến chỗ Thục Nghi. Vờ núp sau lưng ả, như hiểu được ý, bọn lớp tôi chọi phấn khí thế. Mục đích là nhắm vào ả chứ không phải tôi. Hehe, có bia đỡ đạn, lại còn được dịp tặng “quà” nữa, tiện cả đôi đường luôn rồi, muhahaha.

Thần sắc Thục Nghi liền thay đổi, từ hồng chuyển sang trắng bệch (như người bệnh bạch tạng ấy). Cả lớp tôi cười khí thế. Không kiêng nể gì, cười ra mặt làm Thục Nghi giận càng thêm giận. Nhìn tôi với con mắt quá ư là “trìu mến” :

– Cậu núp sau lưng tôi làm gì?

– Không thấy tụi nó chọi phấn à?

– Ý là cậu lấy tôi làm bia đỡ đạn cho cậu?

– Tùy cậu, muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không bận tâm và không muốn biết vì đối với tôi là đâu có cần thiết.

Thục Nghi cứng họng, nhếch mép cười rồi nắm tay hắn đi thẳng tới canteen. Khẽ nhếch mép, tôi cười nhẹ.

Vệt nắng cuối trời mang yêu thương hoà vào gió. Tôi đứng nơi đó để nước mắt hoà vào mưa …

Suy nghĩ lung tung chỉ càng làm tôi mệt mỏi. Im lặng – Không quan tâm – Bước đi và không quay đầu lại. Sau một cuộc chiến không cân sức, chúng tôi ngồi phịch xuống đất. Ái chà, mệt kinh nhỉ?

– Hmm … mệt quá ! – Tôi thở hồng hộc.

– Nhưng cũng vui đấy. Ít ra cũng chơi nhỏ đó được một vố. – Ngọc cười khì.

– Thôi, kêu gì ăn đi. Ăn xong cũng tầm 5h mấy rồi. – Nhỏ nói.

Chúng tôi kêu rất nhiều thức ăn. Nào là súp, cơm, mì, trà sữa, kem, pepsi, coca, bim bim, … Kêu một hồi gần hết thực đơn canteen mới thôi. Ai nấy cũng lắc đầu chào thua chúng tôi.

Thức ăn được bưng ra, chúng tôi nhào vô xực một cách tàn bạo vô nhân đạo. Sức tàn lực kiệt cũng ráng xơi cho hết đống thức ăn này. Thế là chúng tôi chơi trò chơi thổ dân : Ai ăn nhiều nhất thì không phải trả tiền.

Các bạn cũng biết rồi đó, chúng tôi không ăn thì thôi nhưng một khi đã ăn thì dã man con ngang luôn. Ăn tới long trời lở đất cũng không biết. Hắn với Thục Nghi cũng tham gia. Nhìn Thục Nghi ăn yểu điệu như vậy, chắc là không muốn mất hình tượng đây mà. Đã thế thì cố nuốt nước bọt, móc trong túi ra một khoảng tiền nữa thì được hơn.

Mặc dù rất chi là no nhưng tôi cũng như tụi nó cố ăn hết. Ăn xong đóng này, chắc chúng tôi thành heo mọi hết mất. Heo cũng dễ thương mà. Ú ú, mập mạp trong cute phết nhé !

Ăn khí thế cuối cùng cũng được thở. Người cuối cùng phải