The Soda Pop
Cặp đôi siêu quậy

Cặp đôi siêu quậy

Tác giả: Yuuki Nguyễn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323292

Bình chọn: 9.00/10/329 lượt.

ồi. – Duy Lâm vỗ vai tai an ủi.– Đại ca đừng khóc nữa ! – Cả lớp đồng thanh làm tôi càng đau hơn.– Tao biết rồi. – Tôi lấy tay gạt nước mắt đi.Tôi mỉm cười một cách chật vật. Có phải tôi quá đáng lắm phải không? Tôi không cố ý nói hắn như vậy. Chỉ đơn giản là trêu chọc hắn một tí thôi mà. Hắn có cần nhỏ mọn như vậy không?“Học sinh” …~~~~~~~~~~~~~~Đã 5 tiết học trôi qua. Tên sao chổi đó có thể đi đâu được chứ? Điện thoại hắn cũng không gọi được. Rõ ràng là không muốn nghe máy kia mà. Đã là lần thứ 10 trong ngày tôi gọi cho hắn. Lại giọng nói quen thuộc :”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau” vang lên.Tôi lo lắng chạy đi tìm hắn khắp nơi. Vì quá mệt mỏi, cả người tôi mệt lả, tôi ngồi phịch xuống, nước mắt cứ theo đó mà rơi lã chã. Phút chốc, mắt tôi đã ngấn nước. Không biết hắn đi đâu nữa. Hắn đã ăn gì chưa? Hay là hắn về nhà rồi cũng không chừng ?! Không biết hắn có làm sao không. Bên ngoài lại mưa to như vậy. Hắn có mang theo dù không ? … Hàng loạt những câu hỏi nhanh chóng hiện lên trong tâm trí tôi.Tôi vào lớp, quơ lấy cái cặp và chạy thật nhanh về nhà. Vừa về tới nhà, tôi chạy thẳng lên lầu. Cửa phòng hắn đã đóng im ỉm. Hắn có trong đó không ta? Tôi giơ tay ra nhưng rồi mau chóng rút tay về. Nhỡ hắn trong đó, gặp hắn thì mình phải làm sao? Xin lỗi hay chạy lại ôm hắn thật chặt để hắn tha thứ? Tôi lắc đầu xua tan các câu hỏi ngu ngốc đó. Chần chừ một lát, tôi quyết định … đi về !Tiếng khóc thút thít vang lên trong phòng, truyền đến tai tôi rõ mồn một. Tôi vội dừng lại. Cảm giác bất an bao trùm lên người tôi. Hắn … bị gì vậy?Tôi gõ cửa nhưng không thấy ai mở. Quá nóng lòng, tôi sút ngay cánh cửa mà không chần chừ. Cánh cửa mở ra. Bên trong là nhỏ, Huy, Lâm và Ngọc. Còn hắn … hắn đang nằm đó. Mắt nhắm nghiền. Đôi môi mỏng tím nhợt. Tôi lúc này không làm chủ được mình đang làm gì, vội chạy lại giường, lay mạnh tay hắn. Quay sang nhỏ, tôi hỏi, giọng nói lo lắng rõ :– Phong làm sao vậy? Nói cho tao biết đi.– Phong …. – Nhỏ sụt sùi.– Nó vừa bị người ta đánh. Do dằm mưa nên cảm nặng. – Thành Huy nói.– Sao lại bị đánh? – Tôi gần như hét lên, dùng sức lay hắn nhưng mãi hắn vẫn không chịu tỉnh dậy.– Vào bar rồi kiếm chuyện với người ta. – Duy Lâm nói.Nói rồi chúng nó đi ra ngoài. Đóng sầm cửa lại. Trong phòng, chỉ còn mỗi tôi và hắn …– Phong ơi, cậu làm ơn tỉnh dậy đi, được không? Tôi xin cậu đấy ! Cậu đừng bỏ tôi đi mà ! Hức, cậu sao lại nhẫn tâm vậy chứ. Tôi xin lỗi, tôi không nên nói cậu như vậy. Tôi biết mình sai rồi. Xin cậu tỉnh dậy đi mà. Tôi hứa sẽ không làm cậu buồn nữa mà. Làm ơn đi, huhuhuh. – Tôi khóc nức nở, lay mạnh tay hắn.Tôi khóc. Có phải tôi sẽ mất hắn mãi mãi không? Tôi còn chưa kịp nói tôi “ghét” hắn mà ! Sao hắn cứ như vậy mà bỏ tôi đi. Huhu. CHAP 41 : TRÒ ĐÙA QUÁI ÁC.Mệt mỏi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không rõ.– Ngủ ngon không? – Giọng nói thân thuộc vang lên bên tai tôi.Trong giấc mơ, tôi nghe thấy hắn gọi tôi. Nhưng cả người tôi nhức mỏi, ê ẩm, tôi thật không muốn dậy. Lỡ khi tỉnh dậy rồi, tôi sẽ phải chịu nỗi đau mất hắn phải không? Tôi thật không muốn đâu.– Ngân. Cậu dậy đi !Tôi có nghe nhầm không? Hắn đang gọi tôi phải không? Hắn đã tỉnh rồi sao? Tôi từ từ mở mắt ra. Khuôn mặt điển trai, đôi mắt hổ phách ánh lên, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh giữa nắng … Là hắn thật rồi. Nhưng liệu .. hắn có phải là ma không? Hay tôi đang ở trên thiên đường cùng hắn. Huhu, tôi vẫn chưa muốn chết mà ! Tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm. Đừng bắt tôi đi mà !!! Huhu.– Cậu có là ma thì cũng đừng ám tôi mà. Tôi sẽ cúng thức ăn cho cậu đầy đủ, miễn sao đừng bắt tôi đi theo cậu là được rồi. – Tôi chấp tay.– Tôi biết là cậu ghét tôi nhưng cũng đừng vì vậy mà trù ẻo tôi chết chứ !– Cậu .. chưa chết à? – Tôi lấy tay huơ huơ trước mặt hắn.– Đứa nào ác mồm ác miệng thế? – Hắn nhíu mày.Tôi xoay xoay người hắn. Không nhìn thấy thương tích gì, đáng lẽ ra hắn phải thương tích đầy người chớ nhưng sao không thấy hắn bầm dập hay nát bét gì hết vầy nè ?! Vẫn lành lặn và chảnh cún như thường.– Cậu .. không bị thương à? – Tôi bán tín bán nghi ngờ vực hỏi lại hắn.– Có sao? Tôi chỉ bị mệt do uống chút bia và cảm do mưa thôi mà.“CHÚNG MÀY CHẾT VỚI TAO”! – Tôi hét lên.– Cậu uống bia? – Tôi nhăn mặt.– Chút ít.Tôi vội che mặt lại. Câu nói “Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa” vẫn ù ù bên tai tôi. Nó làm tôi rất đau lòng. Cảm giác khó chịu chết tột cùng !– Sao gặp tôi cậu phải che mặt?– Cậu nói không muốn nhìn thấy tôi nữa mà.– Con người cậu sao mà thú vị vậy? Nói như thế nào thì cậu làm theo như vậy. Đúng là một đối tượng rất thú vị để trêu chọc. – Hắn nhếch môi.“Hừ. Ngươi mà không bị cảm thì ta đây cũng xé xác ngươi ra từ lâu rồi. Đâu để ngươi ở đây mà nói lảm nhảm. Sao chổi chết tiệt”.– Vô duyên thúi. Tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi. Cậu cũng thú vị phết đấy ! – Tôi cười đểu.– Đã vậy thì chúng ta cược lớn một chút đi.– Cược?– Đúng. Ta sẽ chơi hẹn hò.– Hẹn hò? Cậu điên rồi. Tôi không muốn nói chuyện với người điên như cậu.Tôi ngồi dậy, định bước đi thì hắn kéo tay tôi lại.– Sao? K