
oài Mạc Lãnh.
– Vậy…vậy cậu mau đến đi! Con ranh, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời tớ, cả đời chỉ có một lần thôi, cậu không cãi lại tớ thì chết à?
– Mạc Lãnh tức điên lên.
– Hầy, đến ngay đây!
– Con người tôi thật quá lương thiện mà! Thay quần áo đi ra, phát hiện Lâm Diệu đang ngủ trên ghế sôpha phòng khách, tôi cúi đầu nhìn đôi mắt của anh ta, nhìn đôi lông mày, nhìn đôi môi…ừm…cực kỳ đẹp trai! Lúc nhắm mặt lại càng đẹp trai! Người này mà là con trai tôi thì cho dù có bắt tôi già đi ba mươi tuổi tôi cũng cam lòng. Đột nhiên Lâm Diệu mở mắt, cười ranh mãnh với tôi. Tôi cũng nhăn nhở cười đáp lại.
– Nhìn đủ chưa?
– Lâm Diệu hỏi.
– Chưa!
– Tôi trả lời chắc nịch.
– Hả?
– Lâm Diệu có vẻ bất ngờ..
– Đúng vậy, tôi đang quan sát, rốt cuộc anh có điểm nào giống con người, ha ha ha! Cười mãi cười mãi, cuối cùng tôi không cười nổi nữa, Lâm Diệu đang nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt đen láy của anh ta, khuôn mặt từ từ ghé sát vào tôi, một
bầu không khí âm u bao trùm lấy chúng tôi. Tôi đứng bật dậy, chạy vù ra ngoài cửa, không cần biết anh ta có chạy theo không. Uống nhiều rồi. Không phải tôi uống mà là Lâm Diệu uống nhiều, bởi vì anh ta liên tục uống thay tôi, uống tới mức say mèm. Nhìn Lâm Diệu nằm bất động trên ghế sôpha, cô dâu chú rể đổ dồn ánh mắt về phía tôi, cứ như thể muốn nói: Người ta say là vì cô đấy, vì vậy cô phải đưa người ta đi! Tôi run bắn. Tôi định nói thật ra tôi và anh ta không thân lắm, chỉ có điều tôi biết có nói cũng vô dụng liền hấp tấp cầm điện thoại lên:
– Mẹ à, dạ, cái gì? Bệnh dạ dày của mẹ lại tái phát à? Ôi trời đất ơi, mẹ ơi là mẹ, con mua thuốc về cho mẹ ngay đây! Mẹ cố chịu đựng một lát nhé! Nói rồi tôi chạy như bay ra khỏi cửa. Ngày hôm sau đi làm, không nhìn thấy Lâm Diệu, tôi cười thầm, cậu nhóc hôm qua cứ ra sức đỡ rượu cho tôi, anh ta đâu có biết, một mình tôi có thể uống thắng mấy thằng đàn ông cơ đấy. Chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy có chút xíu cảm động, lâu lắm rồi không có người đàn ông nào chăm sóc cho tôi như vậy. Sự sĩ diện lại dâng lên trong lòng tôi, tôi đang háo hức chờ đợi các đồng nghiệp chạy đến hỏi tôi: “ Lâm Diệu sao hôm nay không đi làm”, đến lúc ấy tôi sẽ hồ hởi kể cho họ nghe, để cho họ chết vì ngưỡng mộ và ghen tỵ. Tôi cảm thấy bản thân mình càng lúc càng đen tối. Tôi đưa mắt liếc nhìn Lệ Lệ, thấy cô ta cũng đang nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng. Thấy tôi đang nhìn, cô ta liền cúi đầu xuống làm việc. Cô ta không coi tôi là tình
địch của cô ta đấy chứ?
– Chào Lâm Sảng!
– Tôi còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Lâm Diệu bước vào, giọng nói đầy lôi cuốn lướt qua tai tôi.
– Chào!
– Tôi ngẩng đầu đáp lại bằng một nụ cười mê hồn nhất.
– Hôm nay đến muộn thế? Lâm Diệu nheo nheo mắt nhìn tôi, nhún vai đáp:
– Tôi qua uống nhiều quá, đầu vẫn còn đau! Tôi cố tình mở to mắt, lên sờ trán anh ta, nói:
– Anh không sao chứ? Hôm qua thấy anh uống thành ra như vậy, tôi chỉ mong người gục xuống là tôi, thế mà đúc lúc ấy bệnh dạ dày của mẹ tôi lại tái phát, tay tôi lại chẳng đủ dài để vừa chăm anh bên này lại chăm mẹ tôi bên kia! Anh hiểu chứ?
– Tôi vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương.
– Tôi hiểu!
– Lâm Diệu đột ngột ghé sát lại.
– Chị thấy chuyện hôm qua nên tính thế nào đây? Thế anh định thế nào? Tôi ngẩng đầu, suýt chút nữa thì đập vào mặt anh ta, câu nói chuẩn bị ra khỏi miệng lập tức bị nghẹn lại cổ họng, không thể để anh ta nắm quyền chủ động được. Nhưng mà trời ơi, anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ lôi cuốn. Tim ơi, tao xin mày đừng có bán đứng tao lúc này, mày đừng có đập mạnh như vậy! Không thể nào, Lâm Sảng này tuyệt đối không thể thua!
– Còn lâu!
– Tôi vênh mặt nói.
– Cưới Tổng giám đốc Ngũ chứ đâu phải cưới tôi, anh uống say là do lỗi của anh ta, muốn tính thì đến tìm anh ta mà tính toán nhé!
– Nhưng mà tối qua hai người họ đã giao phó tôi cho chị mà! Bầu Trời, tôi phải giết anh! Anh dám bán đứng bạn thân của vợ mình như vậy? Lâm Diệu, đồ khốn kiếp, còn chưa được nắm quyền đã bắt đầu lên mặt với tôi à, chẳng qua tôi chỉ không chăm sóc anh tối qua được, có cần thiết phải tính toán vậy không?
– Thế anh muốn thế nào?
– Tôi ưỡn ngực, hừ giọng.
– Hay là…đền thịt đi?
– Thấy tôi không nói gì, anh ta liền ghé sát tai tôi thì thầm, lời lẽ đầy tình tứ. Tôi rùng hết cả mình. Thằng nhóc, có tiến bộ, theo tôi chưa được được mấy ngày mà đã mạnh bạo gớm, dám vênh mặt thách thức tôi à, quả nhiên là có gen của Chủ tịch Ngũ, rất lẳng lơ, rất đa tình! Tôi cười ngọt ngào với anh ta, trong lúc anh ta mải nheo nheo mắt suy nghĩ về ẩn ý trong nụ cười của tôi thì tôi bất chợt đạp mạnh vào chân anh ta. Tong lúc anh ta gậpuống nhăn nhó, tôi liền túm lấy cổ áo của anh ta, khinh bỉ thì thầm:
– Cút ngay, bản cô nương đây bán nghệ cứ không bán thân nhé! Lâm Diệu nhăn nhó mặt mày, tờ đơn hàng trên tay anh ta bị vò nhăn nhúm lại. Lâm Diệu thì thầm:
– Chị thật là, tôi chỉ đùa chút thôi, có cần hung dữ vậy không? Lần này đến lượt tôi ngây ra rồi…anh ta…anh ta nói vậy là sao? Hoá ra anh ta đang đùa với tôi à? Thế mà tôi lại tưởng thật! Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, mày không nhìn