Insane
Câu được con rùa vàng

Câu được con rùa vàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323164

Bình chọn: 7.5.00/10/316 lượt.

– Cậu sờ cái gì mà sờ chứ ? Cậu sờ vài cái cháu nó sẽ nhảy ra ngay chắc?

– nhìn vẻ say sưa của Mạc Lãnh, tôi cũng bắt đầu thấy hào hứng.

– Nếu nó nhảy ra thật thì đã tốt, cứ nghĩ đến việc mấy tháng nữa cái bụng to ra, lúc đi hai tay phải chống lưng là tớ lại thấy sợ rồi !

– Mạc Lãnh giở mấy cuốn tạp chí phụ nữ mang bầu ra, đặt trước mặt tôi, nói.

– Cậu nhìn xem, quần áo bà bầu đã chuẩn bị hết cả rồi, mấy thứ này đúng là không phải cho người mặc mà!

– Con đẻ ra mà mặt mày nhăn nhó như con khỉ mới sợ!

– Không đâu, con mình đẻ ra thì nhìn thế nào cũng thấy dễ thương! Chúng tôi tán phét cho đến tận khi có người gọi xuống ăn cơm. Mạc Lãnh than thở thời gian trôi nhanh thế, mới chớp mắt mà mình đã sắp làm mẹ đến nơi. Nói rồi Mạc Lãnh còn giục tôi mau mau chóng chóng đẻ một đứa con gái để gả cho con trai của họ.

-Cậu biết chắc cái th trong bụng là con trai à?

– Tôi bật cười.

– Tớ đi xem bói rồi, thầy bói phán rằng chắc chắn là con trai! Ông này bói đúng lắm, hay là cậu cũng đi xem thử đi! Xem xem lúc nào thì cậu cưới!

– Mạc Lãnh kéo tôi

– Tớ dẫn cậu đi!

– Không cần đến thầy bói, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản cô nương rồi!

– tôi tự tin nói. Trận chiến thứ hai bắt đầu. Chỉ có điều ăn cơm sớm quá nhỉ, mới là mười một giờ mà đã ăn rồi sao? Cũng may là mình đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, tối qua tôi đâu có ăn cơm.

-Lâm Sảng, ăn nhiều vào, cứ coi đây như nhà mình, đừng khách sáo nhé! Bà Ngũ liền gắp thức ăn cho tôi, tôi đưa bát ra nhận hết. Thường ngày thịt có dính chút mỡ tôi cũng không ăn, thế mà giờ trong bát toàn thịt mỡ. Nhìn bát cơm mà tôi thầm than trời. Tôi nhắm mắt cắn một miếng, miếng thịt mỡ vừa vào đến cổ họng tôi đã thấy dạ dày mình như trào lên, miệng muốn nôn ngay ra cho rồi.Tôi vội vàng uống một ngụm canh nuốt chửng nó xuống dạ dày. Tôi cố nén nước mắt nuốt vào bụng, còn khó chịu hơn cả uống thuốc.

– Mẹ ơi, Lâm Sảng không ăn thịt mỡ đâu!

– Mạc Lãnh nhìn bát cơm của tôi rồi nhíu mày nói.

– Ai bảo tớ không ăn thịt mỡ nào, nạc mỡ gì ăn hết, thế mới đủ chất, cơ thể mới phát triển tốt được!

– Tôi vội vàng tiếp lời Mạc Lãnh.

– Ha ha, con bé này thật hài hước!

– Chủ tịch Ngũ cười lớn. Tôi ăn mãi, ăn mãi, ăn mãi, vừa ăn vừa nói:

– Sáng nay cháu đã ăn một bát mỳ, hai quả trừng gà, một hộp sữa, ra ngoài còn ăn thêm hai cái quẩy, một túi nước đậu nành, thế mà chưa đến mười giờ đã đói rồi! Sau đó đứng dậy đơm bát cơm thứ tư, miệng cười nói:

-Mạc Lãnh, cơm nhà cậu ngon quá, chẳng trách mà cậu cứ béo trắng ra! Đúng lúc ấy tôi ngẩng đầu lên nhìn vợ chồng Chủ tịch Ngũ và Mạc Lãnh, thấy ai nấy đều ngây ra nhìn tôi, tôi lười đáp lại họ. Lúc ra về, Mạc Lãnh thì thầm hỏi :

– Cậu vẫn ổn chứ ? Thường ngày cậu có ăn nhiều thế đâu ?

– Tớ đói mà!

– tôi nhăn nhó mặt mày. Lúc tiễn tôi hai vợ chồng Chủ tịch Ngũ còn dặn lần sau có thời gian rảnh lại ghé chơi, tôi lại cười gật đầu vâng dạ rối rít. Nghĩ bụng, lần này chắc tôi đã để lại ấn tượng một người ăn rất khỏe trong lòng họ rồi. Trận chiến thứ hai, tôi lại thắng. Ra đến ngoài cổng, tôi liền vội vàng bắt taxi, nói với lái xa:

-Đến bệnh viện ! À thôi, về nhà thì hơn! Tôi lê lết bò lên tầng sáu, bò lên rồi lại lết xuống, lại bò lên, lại lết xuống…cứ như vậy một hơi bò lên lết xuống đến năm lần. Lúc này tôi mới ngồi bệt xuống cầu thang thở dốc, chợt nhìn thấy mẹ tôi xách làn thức ăn đang đi lên.

– Ơ Lâm Sảng, sao về sớm thế ? Đã cơm nước gì chưa con ?

– Mẹ tôi lại chọc đúng vào nỗi đau của tôi. Tôi kéo tay mẹ, nhăn nhó nói.

– Mẹ à, từ sau mẹ đừng nhắc tới hai chữ “ cơm nước” với con nữa! Tối đó lên mạng chat với “ Kẻ Trộm”, tôi liền thông báo tình hình ngày hôm nay cho anh ta nghe, nói xong liền kết luận một câu :” Giờ cứ nghĩ đến nhà bếp là em muốn nôn rồi!”.

Sau khi “ xử” vợ chồng Chủ tịch Ngũ, tôi cách thành công không còn quá xa. Giờ tôi mới có thời gian lo chuyện của em họ Lưu Hi Hoa với anh họ tôi. Cuối tuần tôi đến nhà anh họ một chuyến, lúc ấy anh ấy vẫn còn chưa tỉnh. Tôi thầm thở dài cuộc đời thật khó lường, ai mà ngờ một người đẹp trai như anh lại sống như thế này? Kể từ khi tôi biết nhận thức, tôi luôn cảm thấy ông bà nội không thích tôi, chỉ thích anh họ tôi. Tôi thường cho rằng các cụ già ai cũng vậy, tư tưởng trọng nam khinh nữ khá nặng nề, bởi vì anh họ tôi là cháu đích tôn, lại đẹp trai nên bao nhiêu tình cảm của người lớn đều đổ dồn cho anh hết, còn tôi có thể giả bộ như không quan tâm, nhưng cũng may chuyện này không ảnh hưởng gì đến tính cảm của hai anh em tôi. Về sau tôi mới từ từ phát hiện, hóa ra những lý do tôi không được yêu quý như anh họ đều không phải là lý do chủ yếu, lý do chủ yếu là bởi vì nhà tôi nghèo. Bởi vì nghèo nên không được yêu mến, bởi vì nghèo nên không được tôn trọng, thậm chí còn không thể vì nghèo mà được ông bà chăm sóc đặc biệt. Mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi rằng, sau này lớn nhất định phải phấn đấu. Đương nhiên tôi cũng có lòng kiêu ngạo của mình. Lúc còn đi học, trong tất cả các anh chị em trong nhà, tôi là đứa có thành tích học tập tốt nhất, chữ viết cũng đẹp nhất. Ông nội tôi thích viết thư