
, tôi đang định xuống xe với bố mẹ nhưng Lâm Diệu kéo tôi lại. Ngoảng đầu lại nhìn bố mẹ, hai cụ nháy mắt với tôi rồi tự túc xuống xe Đến nhà Lâm Diệu, tôi trêu anh
– Lâm Diệu, anh mà rời xa em thì em phải làm thế nào?
– Bảo em chuyển qua đây em không chịu!
– Lâm Diệu quấn khắn tắm từ trong nhà tắm đi ra
– Hứ, em đã phải là bà Lâm đâu, sao phải chuyển sang đây chứ
– Lâm Diệu lấy một cái hộp ở trong túi đầu giường ra, ném nó cho tôi, nói:
– Đeo vào đi, đeo nó vào rồi em sẽ là bà Lâm
– Tôi mở ra, lại là nhẫn.
– Chẳng phải em đã có một cái rồi hay sao?
– Tôi ngạc nhiên hỏi. Lâm Diệu nằm xuống giường, tay vỗ vỗ vào khoảng giường bên cạnh, ra ý bảo tôi nằm xuống. Tôi nằm xuống bên cạnh anh, gối đầu vào tay anh rồi hỏi:
– Anh có thích gia đình em không?
– Thích, thích lắm!
– Về nói với mẹ anh, như vậy mới là một gia đình.
Sau khi Mạc Lãnh và Bầu trời ly hôn, thật chẳng ngờ lại có lúc tôi gặp lại anh ta, càng không ngờ đó là, tôi gặp lại anh ta ở phòng khám của Doctor Hoàng. Nhìn thấy tôi, mặt Bầu Trời liền biến sắc. Doctor Hoàng hết nhìn Bầu Trời lại nhìn tôi, hỏi.
– Hai người quen nhau à?
– Không quen!
– Tôi định thần lại.
– Hôm qua xem thời sự thấy anh ta giống một tên tội phạm đang bị truy nã nên thấy kỳ lạ thôi! Anh ta tìm anh để phẫu thuật thẩm mỹ à? Doctor Hoàng cười như mếu:
– Lâm Sảng, ở đây không làm phẫu thuật thẩm mỹ nhé, nếu anh có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ, người đầu tiên anh sẽ phẫu thuật sẽ là em đấy! Tôi nổi đóa:
– Em cần gì làm thẩm mỹ! Doctor Hoàng đẩy gọng kính trên sống mũi:
– Lâm Sảng, em ra ngoài đợi anh một lát, em ở đây không tiện lắm!
– Có gì mà không tiện? Anh ta bị AIDS à?
– Tôi cười nhạt nhìn Bầu Trời. Bầu Trời quay lại nhìn tôi, sau đó bảo Doctor Hoàng anh ta về trước, trước khi về còn thì thầm vài câu vào tai Doctor Hoàng rồi mới đi. Bầu Trời đi rồi tôi kéo tay Doctor Hoàng hỏi?
– Anh ta bị bệnh gì vậy?
– Đây là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, không thể tiết lộ được!
– Doctor Hoàng lắc đầu, kiên quyết không làm trái với đạo đức nghề nghiệp.
– Tuyệt giao!
– Tôi trợn mắt đe dọa.
– Lâm Sảng à…
– Doctor Hoàng năn nỉ.
– Em đừng có ngang ngược như vậy có được không hả?
– Không nói tuyệt giao!
– Tôi kiên quyết.
– Anh đi rửa tay một cái đã!
– Doctor Hoàng đứng dạy, tay chỉ vào tập hồ sơ trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này, đôi bàn tay tôi run lên, tôi sợ không dám giở tập hồ sơ ý ra. Tôi sợ chuyện này sẽ giống như trong phim, Bầu Trời sẽ mắc một căn bệnh nan ý nào đó, vì không muốn liên lụy đến Mạc Lãnh nên đã đòi ly hôn. Tôi lại sợ, sợ nhỡ Bầu Trời bị AIDS, rất có thể tôi sẽ cầm dao giết anh ta. Tôi nhắm mắt, cô lấy lại bình tĩnh, từ từ mở tập hồ sơ. Sau đó tôi nhìn thấy dòng chữ, mấy con chữ như nhảy múa trong đầu tôi, lồng ngực tôi thắt lại, không chỉ đau mà còn nghẹn thở. Tôi thật không dám tin vào mắt mình, tôi đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng lại không nghĩ đến khả năng này.
– Rối loạn chức năng sinh dục!
– Thời gian điều trị mấy tháng trước khi ly hôn với Mạc Lãnh. Tôi chống tay vào ghế, cố gắng giữ cho mình khỏi đổ ập xuống, toàn thân tôi như kiệt quệ
– Là thật sao?
– Doctor Hoàng vừa vào đến cửa, tôi đã túm lấy áo anh mà hỏi.
– Thật!
– Doctor Hoàng ái ngại đáp.
– Tại sao anh ta lại đến tìm anh? Tại sao không đến bệnh viện?
– Anh ta ngại sự thật bị phanh phui, anh ta đến đây là do có người giới thiệu!
– Thế có chữa được không?
– Tôi ôm hi vọng hỏi.
– Khó lắm, trong nước chắc chắn không chữa được!
– Doctor Hoàng dìu tôi ngồi xuống ghế, rót cho tôi cốc nước nóng.
– Lâm Sảng, sao em lại xúc động mạnh thế? Là tiềm nhiệm của Lâm Diệu à? Tôi trợn mắt gắt:
– Anh đãng trí à? Lần trước em uống rượu say gọi anh đến đón, chẳng phải anh đã gặp anh ta rồi còn gì? Anh ta là ông chủ cũ của em! Doctor Hoàng xoa xoa cằm:
– Chẳng trách cứ thấy quen quen! Ban nãy thấy hai người có vẻ không ưa nhau cho lắm, em bị anh ta đuổi việc à?
– Em đuổi anh ta thì có! Anh ta là chồng của bạn em, một tháng trước vì chuyện anh ta ngoại tình nên bạn em đã ly hôn với anh ta!
– Ngoại tình? Làm gì có chuyện đó? Hoàn toàn không thể?
– Doctor Hoàng khẳng định chắc nịch. Đúng thế, không thể nào có chuyện này, tất cả những chuyện này chỉ là để lừa Mạc Lãnh thôi. Hóa ra yêu một người có thể yêu đến mức độ này. Tôi gọi điện cho Bầu Trời, điện thoại đổ chuông rất lâu anh ta mới bắt máy.
– Tổng giám đốc Ngũ….
– Tôi không kìm được nước mắt.
– Xin lỗi anh! Tôi có lỗi với anh! Anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi không ngờ sự tình lại thế này… Tổng giám đốc, xin lỗi a
– Lâm Sảng, đừng nói với Mạc Lãnh!
– Ngũ Dật Thiên buồn bã, giọng nói như nghẹn lại. Tôi ngồi thu lu trong góc, khóc không thành tiếng. Bầu Trời cố giành lấy quyền nuôi con thực ra là bởi vì biết mình khó có thể sinh con được nữa, thế mà tôi lại ép anh phải quỳ xuống trước mặt Mạc Lãnh lúc ở tòa, tôi đã làm gì thế này?
– Lâm Sảng, đừng nói vậy, Mạc Lãnh có một người bạn tốt như cô tôi mới có thể yên tâm được!
– Bầu Trời an ủi.
– Lúc đó anh tuyệt tình như vậy, tôi thật sự hận anh vô cùng. Tôi đâu ngờ