
ũng không gấp lắm, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Ngẩng đầu nhìn lên lịch treo tường, tôi la lên
– Cái gì, hôm nay là ngày ba mươi rồi ư?
– Còn ngày ba mốt nữa mà!
– Lâm Diệu nói.
– Ý của anh là vẫn còn một ngày để chuẩn bị ư?
– Tôi hỏi Lâm Diệu.
– Đều chuẩn bị xong cả rồi!
– Mẹ Lâm Diệu nói. Tôi đứng ngây ra đó, đột nhiên nghe thấy có tiếng cửa mở. Bố tôi cầm quang gánh xông vào hỏi:
– Ai đến phá nhà? Kẻ nào phá nhà hả? Tôi vội vàng giả vờ ngất xỉu, ngã vào người Lâm Diệu, làm cho mẹ Lâm Diệu hết vía, trong khi mẹ tôi vô cùng bình thản. Con gái mẹ hai mấy năm nay rốt cuộc cũng chỉ có mấy trò ngất đi tỉnh lại thôi mà.
– Chắc là nhất thời vui mừng quá nên vậy, để con đưa cô ấy vào giường nằm nghỉ một lát! Hả? Tôi vui mừng quá? Láo toét, anh dám nói em vậy à? Lâm Diệu đã cảm thấy tôi đang nghiến răng bẹo eo anh. Anh có nhịn cười, bế bồng tôi vào phòng ngủ.
– Tại sao đến giờ em mới được biết? Nói ngay!
– Vừa vào phòng là tôi đã “tỉnh” ngay lập tức.
– Anh cũng mới biết đấy chứ!
– Lâm Diệu tỏ vẻ vô tội. Hừ, em sẽ không bao giờ tin anh nữa!
– Lâm Diệu này, thế này đâu phải chúng ta lấy nhau? Chúng ta chẳng biết cái gì cả, bọn họ đã chuẩn bị xong hết rồi, thật chẳng ra làm sao cả!
– Tôi bẹo má Lâm Diệu, nhiêm túc nói.
– Đúng là chẳng ra làm sao hết!
– Lâm Diệu cũng nghiêm túc trả lời.
– Làm sao bây giờ? Hay là em không muốn lấy anh?
– Chuyện này…
– Tôi ấp ứng.
– Cũng không phải thế… Khóe môi Lâm Diệu khẽ nhếch lên. Chỉ một giây sau, đôi môi anh đã đè chặt lên môi tôi r
– Cửa… cửa… khóa…. chưa?
– Tôi giãy giụa, lo lắng hỏi. Ngày hôm sau, tôi bận rộn thông báo cho bạn bè, điện thoại không rời khỏi tay. Lâm Diệu ngồi bên cạnh thích thú đọc báo, bộ dạng rất an nhàn.
Tôi vung tay gõ cho anh một cái, gào lên:
– Anh rảnh gớm nhỉ, còn không mau gọi điện thoại giúp em?
– Em nói xem, anh quen được bao nhiêu người bạn của em? Từ khi quen nhau cho đến bây giờ, anh chỉ được gặp có Mạc Lãnh, Tiểu Phụng, còn cả Lưu Hi Hoa. Những người ấy em thông báo hết rồi. Giờ em bảo anh thông báo cho ai? Chẳng nhẽ anh nói với người ta là: ” Này, tôi và Lâm Sảng sắp cưới nhau đấy!” Chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng anh bị điên!
– Lâm Diệu bị tôi đánh nhiều nên thành thói quen rồi, chẳng buồn xoa đầu như trước nữa, nhưng giờ thì đến lượt tôi xoa đầu.
– Anh đang trách em không dẫn anh đi giới thiệu với bạn bè chứ gì?
– Tôi trừng mắt dọa.
– Đâu, anh đâu dám trách me!
– Lâm Diệu cười ha ha.
– Hừ,bạn của anh em cũng đã gặp được ai đâu? Có phải anh sợ mất mặt không?
– Tôi phản công. Nói đến vấn đề này mới nhớ đúng là tôi chưa gặp người bạn nào của anh cả.
– Không phải anh sợ em làm mất mặt, anh sợ nhỡ em không để ý lại vung tay gõ vào đầu bạn anh. Em nghĩ xem em đánh được mấy người? Em tưởng ai cũng biết kiên nhẫn nhịn như anh đấy à? Tôi ngớ ra, cười như một con ngốc, tay xoa xoa đầu anh nịnh bợ rồi tiếp túc gọi điện. Tôi thầm hứa trong lòng, sau này sẽ không bao giờ gõ vào đầu anh nữa. Bận rộn cả ngày trời, cổ họng như đang bốc hỏa. Nhưng thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy vẫn còn một chuyện quan trọng nhất vẫn chưa làm. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Chỉ một giây sau, tôi mới ngớ ra, hốt hoảng la lên
– Lâm Diệu, chúng ta còn chưa đi đăng ký kết hôn! Lâm Diệu gập tờ báo lại, dịu dàng nói:
– Cuối cùng thì em cũng nhớ ra rồi đấy! Không lo, đợi mai làm đám cưới xong sẽ đi đăng ký! Dù sao em cũng chẳng chạy thoát đâu! Hôm cưới, tôi dậy từ sớm, kéo Lâm Diệu đi xem khách sạn bày trí ra sao. Đến khách sạn, thứ nhất đầu tiên đập vào mắt tôi là bức ảnh cưới to dùng ở trước cổng, đúng là bắt mắt. Một bức ảnh nam thanh nữ tú, một sự kết hợp hoàn hảo. Tôi thầm mường tưởng ra khuôn mặt của con trai mình sau này. Bên cạnh tôi có một đôi nam nữa đang đứng xem anh, vừa xem vừa gật đầu, lại còn thì thầm bàn tán, chắc chắn là đang khen tôi xinh đây mà. Tôi sướng rơn lên. Tôi cố ý đi đến gần họ, bắt chuyện:
– Hai người xem, cô dâu xinh thật đấy! Hai người đó nhìn nhau, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cũng anh chàng kia nói:
– Đây chẳng phải là chị sao? Hả? Bị nhận ra rồi sao? Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng cười của Lâm Diệu.
– Lâm Diệu, vợ anh hài hước thật đấy!
– Cô gái kia mỉm cười nói với Lâm Diệu.
– Cô ấy là vậy đấy, ban nãy vẫn chỉ thường thôi! Nói rồi ba người họ bật cười, chỉ có mình tôi là nhăn nhỏ, kéo áo Lâm Diệu:
– Bọn anh quen nhau à?
– Em ngốc thật, ngoài phù dâu phù rể thì ai đến đây sớm thế ? Hả? Sao tôi không biết nhỉ? Phù rể anh tìm còn được nhưng anh làm gì cóuyền tìm phù dâu? Chỉ có điều hình như tôi cũng không nhớ phải tìm phù dâu đây! Thôi được rồi, lần này tha cho anh đấy! Sau đó chúng tôi lái xe đến chỗ spa của Tiểu Phụng để thay quần áo và trang điểm. Tiểu Phụng bận tới toát mồ hôi. vừa chỉ đạo vừa không quên vòi tiền của Lâm Diệu:
– Lì xì đâu, lì xì đâu?
– Tiểu Phụng chìa tay ra.
– Không có thì cẩn thận cái chân của anh đấy! Lâm Diệu đã chuẩn bị trước, liền đặt cái phong bao đỏ vào tay Tiểu Phụng. Tiểu Phụng cầm lấy, gật gật đầu, tôi lại lắc đầu:
– Vậy không đủ! Lâm Diệu đang định móc tiếp thì tôi la lên, đứng