XtGem Forum catalog
Câu được con rùa vàng

Câu được con rùa vàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323644

Bình chọn: 7.5.00/10/364 lượt.

ấy đã chẳng như vậy. Kén người xinh đẹp, đúng là chẳng làm sao! Ưu điểm của Lâm Sảng này bà ấy phúc phận được hưởng rồi!

– Tôi cười như mếu.

– Đừng nản lòng, từ từ sẽ ổn thôi! Cậu rất được lòng người khác, bác Lâm cũng không phải là người bảo thủ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

– Thôi bỏ đi, chuyện này tớ chẳng muốn nghĩ nữa, tớ chẳng có tâm trạng nào mà đôi co với bà ấy, giờ tớ chỉ nó cho cậu thôi. À phải rồi, khi nào cậu rảnh thì nhớ xem bộ phim ấy nhé, tên là Trái tin dũng cảm . Tớ cảm thấy đời này mà có thể gặp được một người thật lòng yêu mình, mình cũng thật lòng yêu người ta thật chẳng dễ dàng, không thể dễ dàng từ bỏ đúng không? Cho dù không có gì hết, chỉ cần hai người được ở bên nhau là đủ, nhất định phảo trân trọng!

– Tôi nói bóng gió, không chỉ nói đến mình mà còn thầm ám chỉ họ, không biết Mạc Lãnh có hiểu không, tôi không thể nói lộ ra quá nhiều. Mạc Lãnh ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu. Bầu Trời, Mạc Lãnh…. cái tôi có thể làm chỉ có vậy, hai người đừng có để tôi phải thất vọng đấy!

– Tớ về đây, cậu tự chăm sóc bản thân nhé!

– Không đến thăm Lâm Diệu thật à?

– Mạc Lãnh tiễn tôi ra tận cửa. Tôi lắc đầu:

– Nếu như không phải đến thăm cậu thì tớ chẳng vào cái công ty này đâu! Cánh cửa vừa mở ra , tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Bà Lâm đang đứng như pho tượng ở ngay trước cửa.

– Bác Lâm, bác đến rồi ạ?

– Mạc Lãnh lập tức nở nụ cười, trán toát mồ hôi, lấm lét nhìn tôi.

– Ừ, tôi vừa mới đến, đến thăm mọi người!

– Bà Lâm cười nói. Tôi thậm chí còn chẳng buồn cười với bà ta, thản nhiên đi thẳng qua bà ta. Hừ, bà chỉ biết hằn học với cái mặt của tôi thôi, hừ hừ… Hằn học thì ai không biết chứ? Bà không coi tôi ra gì thì tôi cũng chẳng có nghĩa vụ đối xử tốt với bà! Ông trời quả nhiên không phụ người có tâ Mạc Lãnh cũng nhận ra rồi, Mạc Lãnh gọi điện đến hỏi tôi:

– Lâm Sảng, cậu định nói gì?

– Cái gì mà tớ định nói cái gì?

– Tớ xem Trái tim dũng cảm rồi, tình tiết đâu như cậy kể.

– Ờ…

– Tôi ngập ngừng.

– Chắc là tớ nhớ nhầm, thì thôi nhân tiện cậu cứ nghĩ về những gì tớ nói đi!

-Lâm Sảng!

– Mạc Lãnh sốt ruột.

-Tớ cúp máy đây!

– Tôi không dám nói tiếp, chỉ sợ sẽ nhỡ miệng nói ra bí mật của Bầu Trời. Đi chợ một chuyến, thả sức mặc cả cùng với mấy bà bán hàng rồi xách một đống chiến lợi phẩm về nhà. Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ Lâm Diệu và mẹ tôi đang ngồi trên ghế ngoài phòng khách bàn bạc chuyện gì đó. Nhìn thấy tôi về, hai người liền ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, thì thầm cái gì đó. Chuyện gì thế này? Không làm gì được tôi nên đến gây khó dễ cho mẹ tôi hả? Nể mặt Lâm Diệu, tôi đã nhịn bà vài phần, nhưng nếu bà định đến để gây khó dễ với mẹ tôi, tôi quyết không nhường nhìn nữa! Tôi hít thở thật sâu. chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chửi bới.

– Con đứng đó làm gì? Không nhìn thấy trong nhà có khách sao, chẳng có tí phép tắc nào thế !

– Mẹ tôi lườm, tôi. Hả? Mẹ, chẳng phải mẹ từng nói rất oai sao, tại sao hôm nay lại mềm nhũn đi thế? Rốt cuộc bà ấy đã ném bao nhiêu tiền cho mẹ để mẹ quỳ gối xuống thế?

– Em về lúc nào vậy, sắc mặt khó coi quá! Sao thế?

– Tôi đang định đi về phía mẹ thì đột ngột Lâm Diệu từ nhà bếp đi ra. Tôi chỉ vào anh, lắp bắp mãi không nói ra được. Ôi mẹ ơi, anh cũng đang làm phản như mẹ anh hả? Thật không ngờ, còn dám chui cả vào bếp nhà người ta nữa chứ. Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bố: ” Bố về ngay, có người đến phá nhà!” Bố tôi nhắn lại: “Đã nhận!” Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, bộ dạng như một trung thần sẵn sàng hộ giá bất cứ lúc nào. Lâm Diệu ngồi xuống bên mẹ anh, bộ dạng như một đứa con ngoan. Không khí nóư rất hiền hòa. Tôi lắng tai nghe, càng nghe càng mơ hồ, bọn họ đang nói chuyện gì thế nhỉ? Cái gì là lễ cưới? Cái gì mà tiệc cưới? Tôi không nén được tò mò nữa? ngóc cổ lên hỏi”

– Chuyện mọi người đang nói có liên quan đến con không ạ? Cả ba người cũng lúc ngây ra, mẹ tôi là người phản ứng nhanh nhất, đưa tay gõ cho tôi một cái vào đầu:

– Con ranh con, không liên quan đến con thì mẹ để con ngồi đây làm gì? Mẹ Lâm Diệu bật cười, tiếng cười nghe rất vui tai, mấy nếp nhăn nơi khóe mặt hiện lên rõ rệt. Bà ấy nói với mẹ tôi:

– Con bé Lâm Sảng này thật là đáng yêu! Hả? Mẹ Lâm Sảng gọi tôi là “Con bé này”? Chẳng phải bà ấy thường gọi tôi là “Cô Lâm ” sao? Tôi thừ ra, thay đổi nhanh thế nhỉ?

– Con bé này, lúc nào nói chuyện cũng không ra đầu ra đuôi gì sất, thỉnh thoảng tôi cũng không chịu nổi nó nữa?

– Mặt mẹ tôi hiện lên vẻ hiền từ hiếm có.

– Đúng thế, mấy bữa trước đến nhà tôi ăn cơm, nó lúc nào cũng làm cho ông nhà tôi cười ha ha, gần đây không thấy nó đến, thật là nhớ nó quá! Vì vậy tôi nghĩ cho Lâm Diệu hỏi cưới nó về luôn, sau này thành ngươi một nhà rồi, nếu chúng nó thích có thể chuyển về ở chung với chúng tôi, đỡ phải chạy qua chạy lại!

– Mẹ Lâm Diệu hôm nay nói nhiều thật.

– Chuyện này, bác Lâm…

– Tôi còn chưa kịp hỏi Lâm Diệu đã trừng mắt. Tôi lập tức đổi cách xưng hô:

– Thưa bác gái, về chuyện này… à bác và mẹ cháu đã định ngày rồi ạ?

– Định ngày rồi, chính là ngày mùng một tháng sau đấy!

–Mẹ tôi nói. Mùng một tháng sau ư? Ừm, c