XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328561

Bình chọn: 9.00/10/856 lượt.


Tối nay……..

Anh sẽ không quay về sao?.

CHƯƠNG 174: HÃY CÙNG TÔI THAM GIA MỘT BỮA TIỆC!

Tử Thất Thất từ từ ngồi dậy, chậm rãi đứng lên, sau đó từng bước từng bước đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy Mặc Tử Hàn đi ra khỏi cửa biệt thự .

Hôm nay anh ăn mặc rất lịch sự, một thân trắng trang nhã bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen, cà vạt màu bạc, kẹp cravate màu vàng, trên ngực trái cài một chiếc khắn tay, nhìn anh thật tuấn mỹ, đẹp trai. . . . .

Mà theo như cô nhớ, lần trước trong bữa tiệc thống nhất công ty anh mặc vô cùng tùy ý, không mặc quần áo cầu kì như vậy, rốt cuộc là bữa tiệc quan trọng như thế nào, lại làm cho anh ăn mặc chỉnh chu như thế?

Hay là. . . . . . Anh đi gặp một người rất quan trọng?

Đột nhiên!

Mặc Tử Hàn đang ngồi lên xe hờ hững xoay người, nhìn về phía cửa sổ cô đang đứng.

Tử Thất Thất hốt hoảng vội vàng ngồi xổm xuống, tránh khỏi để cho anh phát hiện.

Tim của cô đang nhảy loạn lên, mơ hồ co rút đau đớn.

Rất bất an. . . . . .

Cảm giác rất quái lạ , nhưng là cô lại không biết là tại sao, dù sao chính là không thoải mái, vô cùng . . . . . . Không thoải mái!

. . . . . .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tử Thất Thất cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất lâu.

Cơm tối

Trên bàn ăn

Mặc Thiên Tân hết sức vui vẻ hưởng thụ mĩ vị trên bàn, nhưng nó vẫn chú ý tới phản ứng khác thường của Tử Thất Thất, nhìn thấy mẹ không ăn miếng nào, thỉnh thoảng không tự chủ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lên.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Tại sao không ăn cơm?” Cậu nghi ngờ hỏi.

“. . . . . .” Tử Thất Thất trầm mặc, hồn phách như đi vào cõi thần tiên.

“Mẹ? Mẹ? Mẹ ——” Mặc Thiên Tân đột nhiên rống to.

Tử Thất Thất đột nhiên hồi hồn, kinh hoảng nói, “Thế nào? Ba con trở về chưa?” Cô bật thốt lên hỏi, hoàn toàn không kịp suy nghĩ.

“Nha. . . . . . Mẹ, thì ra là mẹ đang suy nghĩ về ba nha!” Mặc Thiên Tân bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt giả tạo cười.

“Mẹ nào có!” Tử Thất Thất vội vàng phủ nhận.

“Được rồi được rồi, không cần ngượng ngùng, phụ nữ nghĩ tới đàn ông, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi mẹ đang nghĩ tới ba con nha, con vui còn không kịp !”

“Mẹ không có, con đừng ở đó nói hưu nói vượn!”

“Mẹ. . . . . .” Mặc Thiên Tân giả bộ giật mình, nói, “Mẹ từ lúc nào học được mở mắt nói dối rồi? Gạt người cũng không phải là hành động tốt a!.”

Tử Thất Thất đổ mồ hôi !©¸®!

Cô đã không cách nào phản bác lại cho nên chỉ có thể trầm mặc.

“Hắc hắc he he. . . . . .” Mặc Thiên Tân cười tà.

Tử Thất Thất hốt hoảng để chén đũa trong tay xuống, vội vàng mượn cớ rời đi, “Mẹ ăn xong rồi, về phòng trước rồi !”

“Chậm đã. . . . . .” Mặc Thiên Tân vội vàng gọi cô lại.

“Có chuyện gì, đợi ngày mai rồi hãy nói!” Tử Thất Thất cố chấp tiếp tục hướng cửa đi, một lòng nghĩ muốn bỏ trốn.

Mặc Thiên Tân thấy cô muốn chạy trốn, lập tức nhanh chóng chất vấn, “Mẹ, con chỉ muốn biết, mẹ có phải hay không đã thích ba rồi !”

Nghe được vấn đề của cậu, hai chân tử Thất Thất đột nhiên dừng lại.

Thích anh ta?

Thích anh ta?

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi. . . . . . Mẹ có phải hay không đã thích ba rồi hả ? Mẹ có phải hay không động lòng với ba? Nói cho con biết đi. . . . . . Nói thật cho con biết có được hay không? Mẹ. . . . . . Van xin mẹ!” Mặc Thiên Tân thanh âm nhẹ nhàng, mấy bước nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô, vừa lắc lắc, vừa làm nũng nói.

Tử Thất Thất sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt từ từ nhìn khuôn mặt Mặc Thiên Tân cùng Mặc Tử Hàn giống nhau như đúc, trong nháy mắt hoảng hốt, giống như là anh ta đang ở trước mặt cô không ngừng gặng hỏi.

Chợt , cô khẽ nhếch miệng, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Mặc Thiên Tân, cười nói, “Con thật rất muốn hiểu rõ sao?”

“Ừ!” Mặc Thiên Tân dùng sức gật đầu.

Tử Thất Thất lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu, nói, “Không sai, mẹ đã thích ba, mẹ cam tình nguyện ở lại bên cạnh ba con, về sau chúng ta mỗi ngày đều hạnh phúc ở chung một chỗ, có được hay không?”

“Thật? Có thật không? Thật không? Mẹ không có lừa gạt con chứ? Mẹ nói đều là sự thật ? Mẹ thề?” Mặc Thiên Tân hưng phấn.

“Đúng vậy, mẹ thề!” Tử Thất Thất xác định.

“Yaho ~~~~~! Quá tuyệt vời, thật tốt quá, vạn tuế —— vạn tuế —— chúng ta rốt cuộc có thể vui vẻ ở cùng nhau, quá tuyệt vời, thật vui vẻ, vạn tuế —— vạn tuế —— a a a a a ——” Mặc Thiên Tân lớn tiếng hoan hô, cả người cũng bật lên thật cao.

Từ khi cậu lớn tới giờ đây là lần đầu cậu vui vẻ như vậy, chờ một chút ba trở về, nhất định phải nói cho ba biết, nhất định phải cho ba biết. . . . . .

Tử Thất Thất nhìn cậu vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Cô cũng không có nói láo, cô xác thực thật là đã thích anh, Nhưng lại có rất nhiều bất đồng, chỉ là, chỉ cần Thiên Tân vui vẻ là được rồi, chỉ cần nó vui vẻ, cô như thế nào cũng được, chỉ cần có thể thực hiện nguyện vọng của nó, cô cho dù thống khổ, cũng không sao cả.

Chỉ cần nó vui vẻ. . . . . .

Chỉ cần nó vui vẻ. . . . . .

Chỉ cần nó hạnh phúc. . . . . .

Cô có thể đánh đổi tất cả, bao gồm cả tính mạng, bao gồm cả đau đớn vì tình yêu.

“Tốt lắm, cũng đừng nhả