Old school Easter eggs.
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326713

Bình chọn: 8.5.00/10/671 lượt.

h!”

“Mẹ nói là cách sơn đả ngưu!”

“Không phải vẫn là bò sao!”

“Tiểu tử thối, con……”

“Mẹ, cứu mạng a, giết người rồi……”

Lời Phương Lam nói còn chưa hết, Mặc Thiên Tân liền lập tức la to chạy về phía Tử Thất Thất.

“Tiểu tử thối, ai muốn giết con, mẹ chỉ mới gõ một cái vào ót con!”

“Mẹ, mẹ nghe thấy chứ, mẹ nuôi thừa nhận đánh con rồi!”

“Tiểu tử thối, con lại dám hãm hại mẹ, xem mẹ giáo huấn con thế nào!”

“Mẹ, mẹ xem, mẹ nuôi lại tới đánh con rồi, oa….. Mẹ cứu mạng, oa….. Mẹ cứu con….”

Tử Thất Thất nghe hai người bọn họ cãi nhau, nhưng lại vây quanh cô chơi trò lão ưng bắt gà con, cô tức giậm căm phẫn nhíu mày, hai chân bỗng nhiên dừng lại!

“Hai người các ngươi đủ rồi, đừng có náo loạn nữa, đêm nay đừng mong có cơm ăn!”

Nháy mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, cùng nhau cúi đầu thật sâu, sau đó cùng nhau nói:

“Xin lỗi, chúng con sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!”

“Xin lỗi, chúng tớ sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!”

Tử Thất Thất toát mồ hôi! (︶︿︶|||)~

Chiêu số có thể trị bọn họ cũng chỉ có ăn cơm, nguyên nhân rất rõ ràng, chính là hai người bọn họ rất thông minh, nhưng không có một người nào có thể đi vào phòng bếp, chỉ biết ăn chứ không biết làm.

“Ai…..” Cô thở dài thật sâu, nhưng tâm tình ngay lúc này lại vô cùng vui vẻ thoải mái.

“Được rồi, đều bình thân đi, theo ai gia hộ giá hồi cung……” Cô phi thường phối hợp đè nén yết hầu, giả giọng nói.

“Vâng, lão phật gia!”

“Vâng, lão phật gia!”

Hai người trăm miệng một lời, phân biệt đứng ở hai bên cô, dìu lấy tay cô.

Hết thảy phiền não tựa như tan thành mây khói, nghi vấn gì, tò mò cái gì, kế hoạch gì, suy đoán gì, âm mưu gì…. Tựa hồ cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là….. Ba người họ hiện tại rất vui vẻ.

Quả nhiên…..

Trở về rất đúng ư?

※※※

Một ngày sau

Luân Đôn nước Anh

Trong phòng khách sạn

Kim Hâm, Hổ Phách, và Trân Châu, ba người cùng đứng bên cạnh chiếc giường Simmons rộng lớn, ba cặp mắt đều nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm.

“Trân Châu, bắt đầu đi!” Kim Hâm đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

“Vâng!”

Trân Châu khẽ cúi đầu ứng tiếng, sau đó mở chiếc va li màu bạc đặt bên cạnh giường ra, lấy chất lỏng màu trắng trong suốt hút vào ống tiêm, sau đó đem phần không khí dư thừa trong ống tiêm đẩy ra, cầm lấy cánh tay trái Mặc Tử Hàn, trên mạch máu màu xanh từ từ đâm vào, sau đó chất lỏng trong ống tiêm từ từ rót vào trong huyết quản của anh, cuối cùng rút kim tiêm ra.

Ba người cùng nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê bất tỉnh, trầm mặc mím chặt môi, lẳng lặng chờ đợi vài tiếng, rốt cục…..

Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn.

Trái tim ba người theo động tác của anh bỗng nhiên buộc chặt.

Lần này hẳn là tỉnh lại đi?

Sẽ không vô hiệu nữa chứ?

“Uh…..” Mặc Tử Hàn đột nhiên nhẹ giọng ngâm.

Thân thể ba người cùng nghiêng về phía trước, trăm miệng một lời nói:

“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

Chân mày Mặc Tử Hàn từ từ dùng sức, cặp mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng đột nhiên, toàn bộ ngũ quan đều buông lỏng, cả người đều bình tĩnh lại, thật giống như trạng thái hôn mê ban đầu.

Sao lại thế này?

Trong lòng ba người cùng xuất hiện nghi vấn này.

Chẳng lẽ lại thất bại?

Ngay khi ba người bắt đầu kích động, hai mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng trần nhà, mà trên mặt vốn bình tĩnh cũng nháy mắt bịt kín một tầng lạnh lùng giống như băng sương.

“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

Ba người lại trăm miệng một lời, cũng đồng thời lui về phía sau một bước, khom lưng chín mươi độ cung kính.

Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ chau lên, trong đầu liền nghĩ tới chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn ba người trước mặt.

“Người đâu?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Xin lỗi điện hạ, thuộc hạ thất trách, để cho Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia chạy trốn!” Hổ Phách trước hết trả lời, đầu cúi càng sâu.

Hai mắt Mặc Tử Hàn so với vừa mới càng thêm lạnh như băng, tầm mắt chuyển dời đến trên người Kim Hâm, lại lạnh lùng nói, “Đi tìm chưa?”

“Vâng, đã phái người tìm một ngày một đêm, nhưng….. Tạm thời còn chưa có tin tức gì!” Kim Hâm trả lời.

Một ngày một đêm?

Anh ngủ mê lâu như vậy sao?

Hơn nữa thậm chí ngay cả Trân Châu cũng bị gọi tới, xem ra anh ăn phải không phải thuốc mê bình thường. Là ai chuẩn bị cho bọn họ? Còng tay như thế nào mở ra?

Đáng chết…..

Chẳng lẽ bọn họ cũng sớm đã dự mưu? Còn có cô gái gọi Phương Lam kia, dĩ nhiên sẽ biết trước? Vậy mà thật sự như cô ta nói, Tử Thất Thất thật sự chạy trốn khỏi anh, cô ấy thật sự….. Vứt bỏ anh?

“Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải tìm được người cho tôi!” Anh hung hăng ra lệnh.

“Vâng!” Kim Hâm trả lời.

“Đều ra ngoài cả đi!” Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

“Vâng!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Ba người cùng trả lời, đồng thời xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Mặc Tử Hàn lẳng lặng ở trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, chân mày càng nhíu chặt, biểu tình trên mặt càng ngày càng lạnh như băng, hốc mắt cũng chậm rãi buộc chặt, mà hai tay nắm thật chặt tấm đệm tuyết trắng, đột nhiên giận dữ xé ra,

“Tê –” Một tiếng, một phần tấm đệm bị xé rách, vẽ ra một đạo lỗ hổn