
hưa cùng nhau hưởng hết phúc, mẹ còn có rất nhiều lời nói muốn nói cho con biết, con nhanh mở mắt ra, nhanh mở mắt. . . . . . Chẳng lẽ con cứ như vậy bỏ mẹ mà đi? Con không sợ mẹ con sẽ thương tâm sao? Nếu như con chết rồi thì mẹ con sẽ rất thương tâm. . . . . . Cái thằng con bất hiếu này, làm sao con có thể hành hạ người mẹ con yêu quý nhất như vậy? Làm sao con có thể để cho mẹ khóc đây? Con đứng lên cho mẹ. . . . . . đứng lên cho mẹ. . . . . . đứng lên . . . . .” Phương lam điên cuồng dùng sức lắc lắc thân thể của nó, sau đó nắm chặt thành quả đấm, tức giận dùng sức đập trái tim của hắn, rống lớn, “mẹ không cho phép con chết ——”
“píp píp. . . . . .” Thời điểm Phương Lam đấm mạnh vào tim hắn, máy theo dõi điện tâm đồ đột nhiên có phản ứng, nhịp tim dần phục hồi.
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào máy đo nhịp tim, cũng không dám tin tưởng trừng lớn cặp mắt của mình!
Đây là kỳ tích sao? Mặc dù y học có nói qua việc đánh mạnh vào tim có thể khiến nhịp tim phục hồi, nhưng loại kì tích này cũng không có mấy người gặp qua, chớ nói chi là thành công, quả thật thật không thể tưởng tượng nổi.
“A. . . . . .” Phương lam đột nhiên cười, đôi tay ôm chặt lấy Mặc Thiên Tân, nghẹn ngào nói, “Cái tên tiểu tử thúi này, con làm mẹ sợ muốn chết!”
Vừa rồi cô còn tưởng nó chết thật, cho đến lúc nhịp tim của nó phục hồi, cô đã sợ tới hồn bay phách lạc, nếu như nó thật sự đã chết, như vậy cô nhất định sẽ hối hận cả đời, bởi vì cô biết có người có thể cứu hắn, nhưng cô lại sống chết cũng không chịu nói cho Mặc tử hàn.
“Thật xin lỗi. . . . . .” cô đột nhiên nhẹ giọng nói xin lỗi dùng đôi tay ôm hắn chặt hơn.
“Tiểu Lam!” Bạch Trú đột nhiên gọi cô, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, nói, “Em không thể ôm nó như vậy, sẽ làm nó khó thở đấy!”
Phương Lam lập tức buông tay ra, đứng thẳng thân thể của mình.
“Nơi này giao cho anh đi, em đi ra ngoài nghỉ một lát!” Bạch Trú lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
“Không, em không đi! Em cũng là bác sĩ, em có thể giúp anh!” Phương lam cố ý lưu lại.
” Em?” hai mắt Bạch Trú nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, trên người cô đang mặc một chiếc váy cưới, nói, “Em mặc như vậy sợ rằng không tiện. Không bằng em đứng ở một bên chờ, Thiên Tân liền giao cho anh đi!”
Phương lam chần chờ cau mày, không chịu thỏa hiệp.
Bạch Trú nhìn cô hơi cười cười , nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay cô, nói, “Em yên tâm, nếu như trái tim của Thiên Tân đã khôi phục rồi, vậy anh nhất định sẽ cứu sống nó ra ngoài,anh cam đoan với em!”
“Được rồi!”
Phương lam nhẹ nhàng gật đầu, cô biết trái tim Thiên Tân mặc dù đã đập trở lại, nhưng còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mà hai mắt nó vẫn nhắm chặt cho thấy khả năng sống sót rất mong manh, dù sao, trái tim của nó đã đến giới hạn cuối cùng, không thể dùng cách uống thuốc giảm đau như trước nữa, hơn nữa cứ cho rằng nó mở mắt ra thì cũng không có sức mà xuống giường, chỉ có thể thoi thóp nằm trên giường bệnh, chờ chết.
Cô bắt đầu do dự, có nên kiên trì không nói cho Mặc Tử Hàn biết vị trí của người kia không? Cô có nên nói người có trái tim thích hợp cho hắn biết để hắn cứu Thiên Tân không?
Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt? Rõ ràng cô rất quan tâm tới Thất Thất, rất nghe lời cô…, nhưng trong sáu năm ở chung, mỗi ngày tích lũy, tình cảm của cô với đứa bé này ngày càng sâu, không biết từ bao giờ, vị trí của nó trong lòng cô đã ngang hàng với Thất Thất.
Thiên Tân. . . . . .
Cô thầm gọi tên hắn, hai mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của nó, âm thầm hỏi:
Nếu như mẹ Tiểu Lam không cứu con. . . . . . con có giận mẹ hay không?
. . . . . .
Trải qua nửa giờ cấp cứu, Bạch Trú rốt cuộc đã bảo vệ được tính mạng của Thiên Tân.
“Nó đã không sao!” Hắn xoay người, hướng về phía phương lam nói.
Đáy lòng của Phương lam trùng xuống, thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai chân lại mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất.
“Tiểu Lam!” BẠch Trú vội vàng đi tới, quỳ một chân trên đất đỡ cô dậy.
“Em không sao!” Phương lam gượng chống đỡ thân thể của mình, muốn đứng lên, rồi lại ngã trên đất.
Rõ ràng cô không làm gì, tại sao hai chân lại vô lực như vậy? Hơn nữa còn không ngừng run rẩy, giống như còn không có sinh lực. Đáng chết!
“Em đừng cậy mạnh, vừa rồi nhất định là đã rất sợ hãi, . . . . . . anh đỡ em!” Bạch Trú nói xong, liền ôm lấy cô.
Hai tay của Phương lam không tự chủ vòng chắc cổ của hắn, sau đó cười nói, “Cám ơn anh!”
“A. . . . . .” Bạch Trú cười khẽ, nói, “Sao bây giờ em lại khách khí với anh như vậy?”
“Trước kia em cũng vậy mà!”
“Vậy sao? Vậy tại sao anh không biết đây?”
“Bởi vì từ trước tới giờ em không hề coi anh là người ngoài, mà những lời khách khí như vậy em chỉ nói với người ngoài thôi!”
“A? Vậy bây giờ em coi anh là người ngoài sao?”
“Không. . . . . .” Phương lam cười khẽ, hai mắt vô cùng cảm kích nhìn hắn, chân thành nói, “Lần này là em thật lòng muốn cảm ơn anh. . . . . . Thật. . . . . . Thật vô cùng cảm ơn anh!”
“A. . . . . .” Bạch Trú lại cười khẽ, trong lòng tràn đầy ấm áp nhu tình.
Lần đầu tiên hắn ôm cô trong lòng mình, lần đầu tiên hắn nghe thấy âm than