
nhạo.
※※※
Bên trong xe
Hỏa Diễm ngồi ở chỗ tài xế , vững vàng lái xe, Tử Thất Thất ngồi ở sau xe ngồi, hai mắt nhìn cảnh vật hai bên. Khóe miệng của cô hơi nâng lên, duy trì mỉm cười thản nhiên, nhưng là trong đôi mắt cũng là mơ hồ có chút hơi nước, lộ ra một chút thương tâm.
Chợt!
Tay phải cô đút vào túi quần, nắm chặt kim tiêm nho nhỏ trong đó.
“Hỏa Diễm!” Cô nhẹ giọng kêu lên.
“Vâng, phu nhân!” Hỏa Diễm lập tức lên tiếng, nhìn cô qua kính chiếu hậu
“Tôi muốn xuống xe mua chút đồ, anh đem dừng xe bên đường đợi ta được chứ!”
Cô cố bình tĩnh nói lòng bàn tay năm kim tiêm hơi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Vâng!” Hỏa Diễm vâng lời, dừng xe lại, lập tức từ ghế lái đi xuống, đi tới cửa sau xe mở ra. Anh hơi cúi đầu .
Tử Thất Thất một bước đi xuống xe, giả vờ bước không vững toàn thân chao đảo, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Hỏa Diễm
“Phu nhân, cẩn thận!” Theo phản xạ, Hỏa Diễm nhanh tay đỡ cô.
Đang lúc này, Tử Thất Thất lấy vật đang kẹp ngón trỏ và ngón giữa đâm vào cánh tay hắn, kim tiêm nhỏ nhanh chóng xuyên qua tay áo hắn , đâm vào da thịt của hắn, cũng đem bên trong kia có chừng một giọt chất lỏng màu đỏ rót vào trong cơ thể hắn.
Hỏa Diễm cảm nhận được cánh tay hơi đau đớn, trong nháy mắt chau chặt chân mày, kinh ngạc nhìn cô nói, “Phu nhân, cô . . . . .”
“Thật xin lỗi, tôi có chuyện rất quan trọng nhất định phải đi, giúp tôi nói với Mặc Tử Hàn một tiếng, tôi không phải chạy trốn, đi một chút sẽ trở về ngay!” Tử Thất Thất khẩn trương nhìn hắn, đợi phản ứng của hắn.
Hỏa Diễm không kịp nghe hết câu nói của cô đã toàn thân vô lực, nhanh chóng rơi vào cơn mê. Có lẽ thuốc phát huy tác dụng quá nhanh
Tử Thất Thất vội vàng đỡ thân thể to lớn của hắn.
Đúng như dự đoán của cô, Chung Khuê đưa cho cô là thuốc mê. Chỉ là không biết được tác dụng của thuốc là trong bao lâu, tóm lại cô phải nhanh lên một chút rời đi.
Cô hốt hoảng đem Hỏa Diễm dìu vào chỗ ngồi phía sau xe, để cho hắn nằm trên ghế , sau đó lên cửa trước nặng nề đóng cửa xe lại, cuối cùng vừa đi sang bên kia đường, vừa lấy điện thoại gọi cho Chung Khuê
『 nói thầm —— nói thầm —— nói thầm ——』
Nhạc chờ kia vang lên được ba lần, lập tức đường dây được nối, giọng nói trong trẻo vang lên
『 Alo 』
“Tôi bây giờ đã đi ra, chúng ta gặp nhau ở đâu?”
『 Tới nhà tôi đi! 』
“Nhà ông?”
『Không sai, chờ một chút tôi sẽ cho cô địa chỉ, hi vọng trong vòng mười phút cô sẽ có mặt, con người tôi rất hâm mộ cách làm việc nhanh chóng của giới trẻ, ha ha ha. . . . . . 』
CHƯƠNG 273: CHỌT BẰNG CÁI GÌ…ĐÂM LẠI BẰNG CÁI ĐÓ
Tử Thất Thất tức giận vì tiếng cười đùa cợt của hắn, lập tức tắt tiếng thoại.
Lão già chết tiệt!
“Tít tít . . . . . . tít tít. . . . . .”
Tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, Tử Thất Thất dồn nén bực bội, ấn mạnh màn hình đọc cái địa chỉ hắn gửi tới. Sau đó, cô mang vẻ mặt khó chịu ngăn 1 chiếc taxi, hướng tới cổng ngôi nhà lớn
. . . . . .
Chín phút sau
Cổng lớn mở ra
Chiếc taxi chậm rãi dừng lại, Tử Thất Thất lập tức từ trên xe đi xuống, cô ngửa đầu nhìn tòa cổ kính biệt thự, chân mày chau lại thật chặt
Đột nhiên , một ông lão trạc tuổi Chung Khuê đi tới trước mặt cô, ông ta vô cùng lễ phép khẽ khom lưng, sau đó mới cứng nhắc mở miệng:
“Tiểu thư, xin chào! Tôi họ Tần, là quản gia nhà này, lão gia nhà tôi đợi cô trong thư phòng đã lâu, mời đi theo tôi!” Nói xong, hắn xoay người hướng về phía biệt thự xa hoa kia mà bước
Tử Thất Thất cũng không nói lời nào, trầm mặc đi theo phía sau hắn, đi vào cửa chính
. . . . . .
Thư phòng lâu hai
Tần quản gia dắt Tử Thất Thất tới một căn phòng, sau đó đưa tay gõ cửa ba cái.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Vào đi!”
Nghe thấy tiếng của Chung Khuê, Tử Thất Thất trong nháy mắt bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, tim đập mạnh, tinh thần hơi hỗn loạn
“Cạch cạch!” Tần quản gia mở cửa phòng, sau đó khom lưng, cúi đầu nói, “Tiểu thư, mời cô!”
Tử Thất Thất âm thầm hít một hơi thật sâu, cố lấy lại dũng khí, sau đó bước vào, chỉ nghe sau lưng lại một lần nữa lại vang lên tiếng “cạch cạch”, cửa phòng bị đóng ngay lập tức. Cô nhìn Chung Khuê đang ngồi ở bàn làm việc không chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hận cái khuôn mặt ung dung tự tại đó , hận cái nụ cười đắc ý, hận luôn cả cặp mắt xảo quyệt của hắn
“Ta biết ngay cô thế nào cũng đến!” Chung Khuê mỉm cười mở miệng.
“Tôi cũng biết ông hẹn gặp tôi ở đây , chắc chắn là không có chuyện tốt!” Tử Thất Thất lạnh lùng đáp.
“Ha ha ha. . . . . .” Chung Khuê cười lớn, sau đó cố làm mặt tò mò hỏi, “Cô đã biết không phải chuyện tốt, tại sao còn tự mình chui vào rọ như vậy?”
“Như lời ông vừa nói đã sớm biết tôi sẽ tới, hà tất còn muốn hỏi lại?”
Chung Khuê hứng thú nhìn cô, tán thưởng: “Miệng lưỡi của cô cũng thật ghê gớm, nhưng ta nhớ, hình như ba mẹ cô đều là những người kiệm lời, không biết cái này di truyền từ ai? Không chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà còn rất thông minh !”
“Cái này ông thực sự ông không biết? Ba mẹ tôi mặc dù rất ít nói, nhưng nếu hai người ở cùng một chỗ thì ầm ĩ không chịu được, ông không phải là không biết chuyện này đấy chứ? Ông không phải nói là người hiểu rõ b