
lùng nói, hai mắt nhìn chằm chằm hắn nắm tay cô.
Vũ Chi Húc buông tay Tử Thất Thất, sau đó từ bên giường đứng lên nói, “Dù sao ông cũng chỉ muốn lợi dụng cô ấy mà thôi, chờ ông lợi dụng xong, tôi lại lấy ra chơi!”
“Cậu đã có hứng thú với cô ấy như vậy, vậy thù lao lần này tôi sẽ không thanh toán, coi như tôi giúp cậu tìm được con rối tốt mà khấu trừ đi!” Chung Khuê xoay người hướng cửa phòng, vừa nhẹ giọng vừa nói.
“Này, ông cụ, cái này không thể được, tôi mạo hiểm tính mạng xông vào Mặc gia , làm sao ông có thể không cho tôi thù lao!”
“Đừng quên, tôi muốn cậu đem người hoàn hảo không hao tổn tới, nhưng cậu lại làm cô ấy bị trọng thương, nhiệm vụ của cậu thất bại!”
“Cô ấy không phải còn tốt sao?”
“Cô ấy còn sống, là bởi vì tôi tốn tiền cứu trở về, không liên hệ gì tới cậu!”
“Ông. . . . . .”
Vũ Chi Húc buồn bực nhìn bóng lưng của hắn, phiền não thật sâu cau mày.
Chi phiếu mười triệu, cứ như vậy bay đi, con hồ ly này lúc nào thì biến thành vắt cổ chày ra nước? Cư nhiên vắt chày ra nước! Ghê tởm. . . . . .
Im lặng quay đầu nhìn Tử Thất Thất hôn mê bất tỉnh, trong lòng hơi có chút an ủi.
Lần này thật đúng là tìm được một bảo bối. . . . . . một bảo bối thú vị. . . . . .
“A. . . . . .” Hắn cười khẽ, trong lòng vui vẻ.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
Chung Khuê ngồi trên ghế mộc, đem gậy đầu chim ưng trong tay để một bên, sau đó lấy điện thoại di động mới mua, bấm xuống một chuỗi số, đặt bên tai:
『 uy? 』 trong điện thoại di động truyền đến thanh âm Bách Vân Sơn.
“Người đã lấy được, kế hoạch của ông đã có thể bắt đầu!” Chung Khuê nhẹ giọng mở miệng.
『 Ông bắt được Tử Thất Thất rồi hả ? 』 Bách Vân Sơn xác định hỏi.
“Đúng, cô bây giờ đang ở nhà của tôi!”
『ở chỗ của ông an toàn sao? Trong nhà của ông không có tai mắt Mặc Tử Hàn?』
“Ông yên tâm đi, tôi lập tức sẽ đem cô ấy đến địa phương vô cùng an toàn, tuyệt đối không ai tìm được!”
『 Ông nghĩ đem cô ấy đi nơi nào? 』 Bách Vân Sơn hỏi.
“Chờ một chút tôi sẽ nói cho ông biết!”
『 Được, vậy chúng ta rèn sắt khi còn nóng, sáng sớm mai bắt đầu hành động đi』
“Được!”
Ngắn gọn mấy câu đối thoại, khóe miệng hai con lão hồ ly cũng buộc vòng quanh nụ cười tà ác, trong lòng đều nhớ kế hoạch hoàn mỹ.
※※※
Sáng sớm ngày thứ hai
Biệt thự Mặc gia
Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ, cả căn phòng không có một chút thay đổi, ngay cả vết máu trên đất cũng còn nguyên, trước mặt Mặc Tử Hàn, một nữ giúp việc quỳ gối trên mặt đất, cô cúi đầu thật sâu, thân thể không ngừng phát run, cả người cũng hoảng sợ cực kỳ.
“Chính là ngươi sao? Chính là ngươi để tên đàn ông kia vào?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng.
“. . . . . .” người phụ nữ trầm mặc tiếp tục phát run, hoảng sợ nói không ra câu.
“Nói —— có phải ngươi hay không?” Mặc Tử Hàn rống giận.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi là bị buộc, người đàn ông kia bắt con trai tôi, hắn nói nếu như tôi không giúp hắn, hắn sẽ giết chết tôi rồi con trai của tôi. Tôi chỉ có một đứa con, tân tân khổ khổ nuôi hắn lớn lên, hắn chính là mạng của tôi, hắn chính là tất cả, cho nên tôi không thể không nghe lời hắn, điện hạ ngài tha cho tôi đi, tôi biết tôi làm sai, tôi về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, điện hạ. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . Đừng giết tôi. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . .” Nữ nhân kinh hoảng nói xong, không ngừng van xin, không ngừng hướng hắn dập đầu, nước mắt trong nháy mắt chảy thành sông.
Mặc Tử Hàn tức giận nhìn cô, đột nhiên rút súng lục ra, chỉa về phía đầu cô.
Nữ nhân đột nhiên sửng sốt.
“Điện. . . . . . Điện điện điện. . . . . . Điện hạ. . . . . . Cầu xin. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Ngươi cũng là ba, nếu. . . . . . Nếu tiểu thiếu gia bị người bắt đi uy hiếp, ngươi cũng sẽ bất chấp tất cả vì hắn làm bất cứ chuyện gì? Điện hạ. . . . . . Đừng giết tôi. . . . . . Tôi không cần. . . . . . Nhưng con của tôi. . . . . . Hắn sẽ làm thế nào? Van cầu ngươi. . . . . . Lưu lại cho tôi một mạng đi, tôi về sau làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ báo đáp ngươi, điện hạ. . . . . . Điện hạ. . . . . .” Nữ nhân hoảng sợ khẩn cầu . Lúc người đó tìm cô, cô cũng biết mình nhất định sẽ có một ngày như vậy, vốn cô tính toán mang theo con trai chạy trốn , tuy nhiên nó bị Thổ Nghiêu bắt trở lại. Cô thật sự là vạn bất đắc dĩ, cô thật không có lựa chọn nào khác. . . . . .
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô đầy nước mắt, nghe cô van xin.
Nếu lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không thương hại cô, trực tiếp đánh chết cô, nhưng cô vừa nói câu kia khiến hắn do dự không nổ súng. Cô nói, ‘ hắn cũng là một phụ thân, nếu Thiên Tân bị người bắt đi uy hiếp, hắn cũng sẽ bất chấp tất cả vì hắn làm bất cứ chuyện gì. ’ cô nói không sai, hoán vị lời nói, hắn cũng sẽ giống cô làm như thế, đây chính là ích kỷ của người mẹ.
Hắn nhíu mày, ngón trỏ không ngừng dùng sức, nhưng thủy chung đều không thể bóp cò.
“Đáng chết!” Hắn đột nhiên thu súng trong tay, rống to nói, “Ngươi cút cho ta, về sau tốt nhất đừng cho ta thấy được ngươi, nếu không ta quyết không tha cho ngươi!”
Người phụ nữ trợn to của mình kh