
khêu gợi môi mỏng hơi mở ra, hung hăng nói, “Anh tốt nhất nhanh một chút rời đi, nếu không chỉ cần tôi gọi, anh sẽ lập tức bị bắt lại.”
“Anh khuyên em tốt nhất đừng gọi, bởi vì lúc anh tới nơi này, đã đặt bom bốn phía biệt thự, chỉ cần em vừa gọi, chỉ cần có người đến gần nơi này, anh sẽ đem bọn họ cùng nhau nổ chết!”
“Quả nhiên là tên tiểu nhân hèn hạ!” Tử Thất Thất tức giận mắng.
“Cám ơn em khích lệ, nhưng mà chúng ta trước không nói cái này, không bằng chúng ta chơi lần nữa, em đoán lần này anh có nổ súng không?” Hắn nói xong, liền đem súng trong tay chỉ hướng cô.
“Anh sẽ!” Tử Thất Thất không chút nghĩ ngợi liền trả lời ngay.
Vũ Chi Húc hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi, “Làm sao em đoán được?”
“trực giác phụ nữ!” Tử Thất Thất trả lời.
“Ha ha ha ha. . . . . .” Vũ Chi Húc lần nữa cười to, “Em thật rất đặc biệt, có người đã nói với em, trên người em tản ra một loại mị lực hấp dẫn đàn ông, sẽ không tự giác giữ ánh mắt của đàn ông!”
“. . . . . .” Tử Thất Thất nhìn hắn, đầu tiên là trầm mặc mấy giây, sau đó hơi nhếch miệng, nói, “Làm một phụ nữ, lời anh mới nói coi như là một khen ngợi cao nhất, nhưng đối với một người đã có đàn ông mà nói, những lời đó căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, hơn nữa có người đã nói với anh, trên người anh tản ra một loại hơi thở khiến nữ nhân ghét, sẽ không tự giác nâng lên xung động nữ nhân, muốn hung hăng đánh ngươi!”
Vũ Chi Húc càng ngày càng đối với nữ nhân này có hứng thú, nếu không phải ông cụ ra lệnh nhất định phải tóm cô trở về, như vậy hắn nhất định sẽ tóm cô đến nhà, khoá chặt cô, sau đó từ từ một mình thưởng thức. Tại sao Mặc Tử Hàn có phúc khí như vậy, có thể tìm được phụ nữ tốt như vậy, mà hắn rõ ràng cùng hắn lớn lên, tuy nhiên lại không có loại này phúc khí này? Thật làm cho người ghen tỵ a, thật là làm cho người khí phẫn a. . . . . .
“Thật đáng tiếc. . . . . .” Hắn đột nhiên thất vọng nói, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, cả người thay đổi vô cùng lãnh khốc, ngón trỏ cầm súng từ từ bóp cò.
Tử Thất Thất tựa hồ đã sớm nghĩ tới mình sẽ có lúc như vậy, cho nên cũng không có bất kỳ sợ hãi, thậm chí vô cùng ngạo nghễ nhìn hắn, không trốn không tránh để súng trong tay hắn bắn trúng mình.
“Ừ. . . . . .” Cô buồn buồn hừ một tiếng, bả vai một hồi đau đớn, tay cô không tự chủ che vai trái của mình, ngón tay đột nhiên chạm được vật kỳ quái, cô cúi đầu, nhìn kim tiêm nho nhỏ, bên trong chỉ có một giọt chất lỏng màu đỏ.
Đây không phải là thuốc mê Chung Khuê cho cô sao?
Vừa bắt đầu đã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nguyên lai là như vậy!
“Súng mê!” Cô cau mày nhẹ giọng nói, hai mắt bắt đầu mơ hồ, đầu cũng hơi ngất đi, thân thể chầm chậm bắt đầu vô lực.
Vũ Chi Húc nhìn cô khẽ dao động thân thể, đột nhiên cau mày lại.
“Thật kỳ quái, người bình thường trúng thuốc mê chỉ cần hai giây sẽ té xỉu, nhưng em cư nhiên qua thời gian dài như vậy còn có thể giữ vững thanh tỉnh đứng đây, thân thể em rốt cuộc có vật chất đặc thù gì?” Hắn tò mò hỏi.
Tầm mắt Tử Thất Thất càng ngày càng mơ hồ, hơi sức cũng chầm chậm biến mất, hai chân có chút vô lực bắt đầu nhũn ra, nhưng cô lại quật cường gượng chống ý chí của mình, nhìn chằm chằm phía trước, mơ hồ không rõ bóng dáng, chê cười mà nói, “Ha ha. . . . . . Thân thể tôi rất bình thường, phải xem là thuốc tê của anh có vấn đề, nếu không là kỹ thuật của anh có vấn đề, chỉ là có chuyện khiến anh thất vọng, tôi sẽ không đi theo anh , dù là. . . . . .” Cô hơi dừng lại, tay vung lên làn váy màu trắng tinh, lấy trên đùi ra một con dao nhỏ, nhanh chóng rút lưỡi dao sắc bén ra, sau đó vừa nói, vừa dùng sức cắt đứt động mạch cổ, “Dù tôi chết, cũng sẽ không đi theo anh!”
“Không cần ——” Vũ Chi Húc rống to chạy tới ngăn lại, nhưng đã trễ.
Cổ Tử Thất Thất máu trong nháy mắt phun ra, đem mặt đất nhuộm đỏ, ý thức của cô cũng chống đỡ đến cuối cùng, cả người vô lực ngã xuống.
Vũ Chi Húc vội vàng giữ thân thể của cô, dùng tay mạnh mẽ ngăn chận mạch máu cắt đứt. Vạn vạn cũng không nghĩ đến cô gái này thế nhưng lại quật cường như vậy, lựa chọn tự sát, nguyên nhân là vì Mặc Tử Hàn, vì tên đàn ông máu lạnh vô tình đó.
“Mặc. . . . . . Tử Hàn. . . . . . Đúng. . . . . . Đúng không. . . . . .Em. . . . . . Em. . . . . . Không thể. . . . . . Không thể bồi. . . . . . Bồi. . . . . .” Cũng chỉ thiếu chữ cuối cùng, cô liền hoàn toàn mất đi ý thức, chết ngất trong ngực Vũ Chi Húc.
“Đáng chết!” Vũ Chi Húc mắng.
Ông cụ ngàn căn vạn dặn muốn hắn tuyệt đối không được thương tổn cô, nhưng là bây giờ. . . . . .
Hắn hốt hoảng ôm lấy thân thể mảnh mai, nhanh chóng từ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống, rời khỏi căn phòng tràn đầy vết máu.
. . . . . .
Thư phòng lầu ba
Mặc Thiên Tân ngồi trên ghế sa lon bắt đầu nghe một vị lão sư thao thao bất tuyệt nói, Tuyết Lê ngồi bên cạnh hắn, hai mắt như cũ ngốc trệ, sững sờ nhìn phía trước, thân thể không có bất kỳ động tác gì. Mặc Thiên Tân thật sự nhàm chán đến muốn nổi điên, cuối cùng hắn bắt đầu đùa bỡn tóc Tuyết Lê, thắt cho cô rất nhiều bím tóc nhỏ, cuối cùng vẫn nhàm chán như cũ thở dài.
“Ai. . . . . .” Hắn bất đắc dĩ