pacman, rainbows, and roller s
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324714

Bình chọn: 9.00/10/471 lượt.

i, “Trên thế giới này, không phải chỉ có một mình anh là bác sĩ!”

Anh nói xong, cứ tiếp tục đi khỏi phòng làm việc.

CHƯƠNG 209: TÊN TÔI LÀ PHƯƠNG LAM, XIN GỌI TÔI LÀ PHƯƠNG TIỂU THƯ

Sáng sớm ngày thứ hai

Ở trong một nhà khách bình thường

Phương Lam bọc trên người khăn tắm màu trắng bước ra từ phòng tắm, kể từ lúc đêm khuya sau khi về tới đây vẫn không thể ngủ, mà toàn bộ suy nghĩ đều là bóng dáng Mặc Thâm Dạ, giọng nói của hắn, ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn…..

Không biết hắn hiện tại đang làm gì? Không phải vẫn đang tìm chiếc nhẫn kia chứ? Một người thông minh thế kia, có phải vẫn ngu ngốc quỳ gối trên bãi cỏ tìm mãi đi? Hẳn….. Không thể nào?

Có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng đám mây đen bay trời bầu trời u ám, mặt trời cũng bị che phủ, chỉ chốc lát liền bắt đầu mưa nhỏ. Ai! Chân mày Phương Lam gắt gao chau lại, trong lòng rầu rĩ loạn thành một đoàn. Tại sao kịch tình chỉ xuất hiện trên phim này lại xảy ra trên người cô? Kế tiếp cô có phải là càng ngày càng lo lắng, sau đó lòng như lửa đốt, sau đó liền lập tức xông ra ngoài, đi tìm Mặc Thâm Dạ xem hắn có phải là vẫn ở đó tìm chiếc nhẫn không hả?

“Thiên tài sao lại làm chuyện ngu ngốc vậy chứ, tôi, Phương Lam, tuyệt đối sẽ không, tuyệt – – không!” Cô khẳng định nói với bản thân, sau đó lập tức nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ bù.

Một giờ sau…..

Hai mắt Phương Lam mở trừng trừng, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, sau đó thở dài thật sâu.

“Ai…..”

Tại sao?

Tại sao vẫn không ngủ được chứ? Tại sao trong đầu đều là cái gã ngu ngốc kia? Thiệt là tệ quá đi, cô vậy mà không có cách nào khống chế suy nghĩ của mình, không có cách nào khống chế lòng mình, đã mười lăm năm rồi, không nghĩ tới cảm tình với hắn không giảm bớt chút nào, ngược lại….. Ngược lại…..

“A a a a a – – -” Cô phiền lòng kêu to, bỗng nhiên ngồi dậy.

Hai mắt lại nhìn về phía cửa sổ, nhìn mưa không ngừng rơi xuống, trái tim càng ngày càng khó chịu, cũng càng ngày càng lo lắng cho Mặc Thâm Dạ.

Hắn thật sự còn ở đó sao?

Tên ngốc kia….. Tên ngốc…..

…..

Trên bãi cỏ bên cạnh đường cái

Mặc Thâm Dạ quỳ gối trên cỏ, hai tay dính đầy bùn đất, một thân âu phục màu trắng đã sớm chật vật không chịu nổi, nhưng anh lại như cũ đang không ngừng tìm kiếm chiếc nhẫn kia, hoàn toàn không để ý người đi đường đi ngang qua, hoàn toàn không để ý mưa vẫn không ngừng rơi trên bầu trời, ngay cả đau đớn ở mắt cá chân cũng dường như quên mất, thậm chí mất cảm giác.

Rốt cuộc ở đâu?

Tại sao lại không tìm thấy?

Rõ ràng anh đã tìm nhiều lần khắp bãi cỏ, nhưng mà tại sao không tìm được chiếc nhẫn? Ngay cả khu phố bên cạnh anh cũng đã tìm hơn chục lần, nhưng mà vẫn không tìm được chiếc nhẫn kia.

Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?

Rõ ràng thấy cô ấy ném chiếc nhẫn tới chỗ này tại sao vẫn không tìm được?

Mau ra đây, mau ra đây, mau ra đây!

Mặc Thâm Dạ càng ngày càng nóng vội, hận không thể nhổ sạch toàn bộ cây cỏ ở đây, hận không thể quật khởi toàn bộ nơi này, để xem chiếc nhẫn rơi ở chỗ nào.

“Mình phải tìm được….. Mình nhất định phải tìm được….. Nhất định phải tìm được….. Nhất định phải tìm được…..” Anh không ngừng nỉ non, không ngừng tìm kiếm, mà mưa vẫn không ngừng rơi, khiến toàn bộ quần áo trên người anh ướt đẫm, làm cho nhiệt độ thân thể anh giảm xuống.

Đột nhiên!

Một đôi giày thể thao màu lam xuất hiện trước mắt anh, mà mưa phía trên đầu anh cũng biến mất.

“Đừng tìm nữa, thứ đó vẫn ở chỗ tôi!”

Mặc Thâm Dạ nghe được giọng nói quen thuộc, khiếp sợ sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt của Phương Lam, còn có chiếc nhẫn cô cầm trong tay.

Cô ấy trở lại? Cô ấy không ném chiếc nhẫn đi?

Đây là thật?

“Này, tôi hỏi anh là thằng ngốc hả?” Phương Lam vừa thu hồi chiếc nhẫn, vừa cau mày oán trách nói, “Tìm một buổi tối cũng không tìm được, anh không nghĩ qua là tôi căn bản không có ném đi hả? Lấy cái đầu anh nhất định phải nghĩ ra mới đúng, hơn nữa mưa lâu như vậy, anh muốn tìm cũng phải đợi mưa tạnh rồi tìm tiếp chứ? Còn nữa….. Anh xem quần áo của anh đi, bẩn muốn chết, đều ướt hết cả, anh không sợ sẽ bị cảm hả? Anh không sợ phát sốt sao? Được rồi, chân anh không phải là gảy sao? Anh không phải đau lắm sao? Sao không đi bệnh viện đi? Làm sao không tới gặp bác sĩ? Lẽ nào anh không muốn cái chân này nữa sao? Anh đã lớn đùng như thế, sao cứ muốn người khác lo lắng cho anh, tại sao anh không thể tự chiếu cố tốt cho bản thân hả? Anh….. Anh….. Anh…..” Cô nói một tràng, cuối cùng tức đến không nói được nữa.

Mà Mặc Thâm Dạ lẳng lặng nghe cô oán trách, nghe lời mắng chửi của cô, nghe giọng điệu tức giận của cô, anh từ từ đứng lên, đứng ở trước mặt cô, nhìn cô, nhìn gương mặt tức giận của cô.

“Em đang quan tâm anh sao?” Anh cười vui vẻ hỏi.

“Tôi không có!” Phương Lam lập tức phủ nhận.

“Vậy sao em trở lại?” Mặc Thâm Dạ đắc ý hỏi.

“Tôi muốn trở lại sẽ trở lại, anh quản được sao?” Phương Lam kiên trì đến cùng tiếp tục phủ nhận.

“Em trở lại, là sợ anh còn đang tìm đúng không?”

“Không đúng!”

“Em sợ vết thương ở chân anh càng nghiêm trọng phải không?”

“Không đúng!”

“Em sợ anh bị dính mưa mà cảm đúng không?”

“Khô