
ng nói, “Cậu có ý tứ gì?”
“Ý tứ là, hai người các ngươi ở chung một chỗ, chỉ biết càng ngày càng thống khổ. Nếu như cậu chịu nghe tôi khuyên một câu, sớm chia tay với cô ấy, sớm chặt đứt tình cảm!”
“Đây là chuyện giữa chúng tôi, không cần cậu chen miệng!”
“Không sai, cậu nói đúng, nhưng là. . . . . .” Vũ Chi Húc đột nhiên một bước đến gần, khẽ nhẹ giọng nói, “Một ngày nào đó cậu sẽ hối hận đã biết cô ấy, hơn nữa, cậu hẳn còn chưa biết? Chung thúc biết bí mật lớn nhất của cậu, cậu đánh không lại ông ta!”
Bí mật lớn nhất?
Hai mắt Mặc Tử Hàn trợn to.
“Tôi căn bản không có bí mật!” Hắn cáu kỉnh.
“Có hay không, cậu rất nhanh sẽ biết, đến lúc đó. . . . . .” Vũ Chi Húc muốn nói lại thôi.
“Cậu muốn nói gì?” Mặc Tử Hàn chất vấn.
“Không có gì, lời kế tiếp tôi không thể nói, hôm nay tôi đã quấy rầy rồi, gặp lại!” Vũ Chi Húc nói xong, xoay người, khi chân hắn vừa bước ra cửa chính biệt thự, hắn vui vẻ lớn tiếng nói, “Nhớ giúp tôi hỏi thăm Tử Thất Thất, còn nữa nói cho cô biết, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, đến lúc đó tôi còn muốn xin cô chăm sóc nhiều hơn!”
Mặc tử rất nhìn chằm chằm hắn, hai mắt thả ra địch ý.
Người đàn ông này mỗi một câu đều thừa nước đục thả câu, giống như cố ý trêu cợt người. Nhưng không giống như nói láo, hắn nói bí mật lớn nhất rốt cuộc là cái gì? Trong tay Chung Khuê có bí mật gì?
Quả nhiên, nên sớm xử lý cái lão già đó, nên sớm cho hắn vào quan tài.
“Thổ Nghiêu!” Hắn lạnh giọng kêu nhỏ.
“Dạ, điện hạ!” Thổ Nghiêu sau lưng lập tức ứng tiếng, cúi đầu.
“Đi đưa cho bác sĩ, để hắn chữa cho tiểu thiếu gia!” Mặc Tử Hàn ra lệnh.
“Dạ!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, lập tức thi hành.
Mặc Tử Hàn im lặng xoay người, lần nữa đi về lầu hai.
. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai
Bác sĩ kiểm tra thuốc Vũ Chi Húc đưa tới, xác định không có bất kỳ nguy hiểm, sau đó tiêm chất lỏng trong suốt vào mạch máu Mặc Thiên Tân, không tới ba phút, Mặc Thiên Tân chầm chậm mở hai mắt.
Mặc Tử Hàn lạnh như băng mơ hồ có chút hòa hoãn.
Mặc Thiên Tân mơ mơ hồ hồ nhìn trần nhà thật cao, sau đó mở trừng hai mắt dời tầm mắt chuyển qua trên người Mặc Tử Hàn, hai mắt quét một vòng chung quanh hắn, sau đó nhẹ giọng nói, “Cha. . . . . . Mẹ đâu?”
Mặc Tử Hàn biểu tình có một giây là không tự nhiên, sau đó hắn hơi cười cười nói, “Mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi!”
Nghỉ ngơi?
Mặc Thiên Tân chân mày không khỏi hơi nhíu lên.
Mẹ cho tới bây giờ sẽ không như vậy, hắn là té xỉu sao? Hơn nữa hắn cũng cảm thấy đau lòng, mẹ nhất định canh giữ bên giường, chờ hắn tỉnh lại mới đúng, nhưng cô lại không có ở chỗ này, như vậy. . . . . . Chẳng lẽ bởi vì hắn cười giỡn mà bị kinh sợ, sau đó ảnh hưởng thai nhi trong bụng, tâm tình mất khống chế đã hôn mê?
Đúng! Không sai!
Nhất định là như vậy!
“Ba, ba nói thật cho con, mẹ có phải bởi vì cpn mà ngã bệnh hay không?” Mặc Thiên Tân nhẹ giọng hỏi , trên mặt tràn đầy áy náy.
“Tiểu tử ngốc. . . . . .” Mặc Tử Hàn cưng chiều nói, dùng bàn tay lạnh như băng vuốt ve đầu hắn nói, “Mẹ con không sao, chỉ là ba sợ cô quá vất vả, cho nên mới để cô trở về phòng nghỉ ngơi, con yên tâm, không phải lo lắng, ba sẽ chăm sóc cô, ba cam đoan với con!”
“Thật?” Mặc Thiên Tân vẫn còn có chút lo lắng.
“Đương nhiên là thật!” Mặc Tử Hàn khẳng định.
“Vậy thì tốt!” Mặc Thiên Tân rốt cuộc yên tâm gợi lên khóe miệng, khuôn mặt mập mạp đáng yêu.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trái tim bắt đầu đau đớn kịch liệt. . . . . .
※※※
Địa lao
Tử Thất Thất nhíu chặt chân mày, bị vây trong lúc ngủ mơ. . . . . .
Ở trong mộng, một màn bảy năm trước lại rõ ràng tái hiện trước mắt cô!
Nhà xác lạnh như băng, không gian yên tĩnh, giống như vào một không gian khác, âm trầm đáng sợ, trước mặt cô là tủ lạnh giữ thi thể, để ba và mẹ cô, cô còn nhớ rõ ràng, hàng thứ hai bên phải, người thứ ba và thứ tư.
Đột nhiên!
Hai ngăn kéo kia tự động kéo ra, đầu ba và mẹ lộ ra, mặt mẹ vẫn an tường như thế, vẫn đẹp như vậy, mà mặt ba chỉ còn lại một nửa, một nửa kia là huyết nhục mơ hồ.
Lại đột nhiên!
Ba và mẹ mở mắt, sau đó bọn hắn từ tủ lạnh leo ra, cùng dựa dẫm vào cô, không ngừng nói, “Thất Thất . . . . . Thay chúng ta báo thù. . . . . . Thay chúng ta báo thù. . . . . . Giết Mặc Tử Hàn. . . . . . Giết người đàn ông kia. . . . . . THất Thất. . . . . . Thay chúng ta báo thù. . . . . . Ngươi nhất định phải thay chúng ta báo thù. . . . . .”
Tử Thất Thất nhìn bọn họ, hai chân không ngừng lùi ra sau, đôi môi run rẩy nhẹ nhàng phát ra âm thanh, nói, “Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . .”
. . . . . .
“Không cần ——”
Tử Thất Thất rống to, mở hai mắt, cũng từ giường lớn mềm mại ngồi dậy.
Cái trán của cô là một tầng lại một tầng rậm rạp chằng chịt tiểu mồ hôi ở, cả khuôn mặt cũng thảm như giấy trắng, hai mắt càng thêm hoảng sợ trợn to, thân thể là không ngừng run rẩy, bên tai thật giống như hoàn trả đi lại ba mẹ thanh âm, mà trước mắt tựa hồ hiện ra theo từ bọn hắn tủ lạnh trong bò ra ảo giác. . . . . . Không tự chủ, cô cong lên hai chân của mình, dùng hai cánh tay của mình ôm chặt lấy hai chân, sau đó đem lấy chính mình vùi đầu v