XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325312

Bình chọn: 7.00/10/531 lượt.

rung động, mà hai chân cũng hơi cử động, dựa sát vào hông của anh.

Mặc Tử Hàn mừng rỡ như điên, lập tức hôn lên môi của cô, đồng thời chuẩn bị cho quá trình tạo cục cưng. . . . . .

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Phòng ăn lầu 1

Mặc Thiên Tân ngồi trên ghế, chờ đợi hai người nào đó, nhưng đợi thật lâu, hai người kia lại vẫn không có dấu hiệu xuất hiện.

Ba mẹ là cố tình muốn cậu chết đói sao? Chẳng lẽ. . . . . .

Khóe miệng từ từ nâng lên, cậu cười tà ác.

Đều nói đàn ông buổi sáng dễ ham muốn nhất , xem ra ba cũng là một người dễ dàng bị kích thích, hắc hắc he he. . . . . . tốt nhất là thật kích tình, kích tình mới có thể hoàn thành việc lớn, đàn ông nhất định phải thật nhiệt tình. Cho nên cậu cũng không cần đợi, một mình ăn trước thôi.

Nhưng khi cậu mới vừa cầm đôi đũa, cửa phòng ăn lại đột nhiên bị mở ra.

“Rắc rắc!”

Tử Thất Thất đi vào bên trong phòng đầu tiên, Mặc Tử Hàn theo phía sau của cô, không khí giữa hai người tràn đầy thoả mãn, cực kỳ giống một đôi vợ chồng son.

“Ba, mẹ!” Mặc Thiên Tân vội vàng kêu.

“Ừ!”

“Ừ!”

Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn, hai người trăm miệng một lời, khóe miệng cũng nhếch nâng lên, sau đó ngồi đối diện với cậu.

Cặp mắt Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn ngồi ở chính diện, cười quỷ dị, sau đó mở miệng nói, “Ba, sao lại dậy trễ như vậy nha, con còn tưởng rằng ba và mẹ không xuống ăn sáng!”.

Nghe cậu nói , mặt Tử Thất Thất đỏ tới mang tai, cúi đầu, ý vị ăn cơm.

Mặc Tử Hàn vô cùng thong dong, còn đắc ý nói, “Bởi vì có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên tới trễ!”

“Chuyện rất quan trọng? Là cái gì nha?” Mặc Thiên Tân cố ý hỏi tới.

“Cái này sao. . . . . Trẻ em không nên, chờ con trưởng thành, bản thân sẽ hiểu!”

“Thật ra con không cần lớn cũng hiểu , hắc hắc he he. . . . . . Ba. . . . . .” Mặc Thiên Tân lại một lần nữa cười tà ác, sau đó hào hứng bừng bừng mà nói, “Ba tối qua có phải cùng mẹ, hai người đại chiến 300 hiệp nha? Hơn nữa cuối cùng không thể phân thắng bại, cho nên sáng sớm hôm nay lại đánh thêm một trận, như vậy. . . . . . Kết quả như thế nào? Ai thắng ai thua?”

Đại chiến 300 hiệp?

Tử Thất Thất nghe đến cách dùng từ, đầu lại một lần nữa cuối xuống thật thấp, chỉ còn thiếu trốn được dưới gầm bàn.

Mà Mặc Tử Hàn vẫn như cũ thong dong, khóe miệng còn tràn đầy hạnh phúc, mỉm cười trở về chỗ ngồi nói, “Đương nhiên là mẹ con thua, vừa rồi nếu không phải mẹ con kêu dừng, ba còn cho mẹ con thua thảm hại hơn nữa.”

“Thật sao! Ba quả nhiên là giỏi nhất, đàn ông kiêu ngạo, con về sau sẽ hướng ba học tập!” Mặc Thiên Tân cảm thán.

Tử Thất Thất tức giận cau mày, dưới chân dùng sức đạp bên cạnh một cái.

Bắp chân Mặc Tử Hàn đau nhói, trong nháy mắt sắc mặt rối rắm, quay đầu nhìn cô.

Tử Thất Thất trừng mắt liếc anh một cái.

Mặc Tử Hàn chân mày khẽ nhướng lên hạ xuống, sau đó cố làm nghiêm chỉnh ho nhẹ hai tiếng, “Khụ, khụ. . . . . . Ăn cơm đi, lúc ăn không được nói, ngủ cũng không nói!”

“Dạ dạ, con không nói, cả thế giới này ai cũng biết chuyện đó nói ra cũng không có ý tứ gì. Con ăn cơm, ăn cơm!” Mặc Thiên Tân vui vẻ nói xong, liền cầm bát đũa trước mặt, bắt đầu ăn điểm tâm.

Trong nháy mắt, bên trong phòng ăn liền yên tĩnh, chỉ có âm thanh ba người ăn, nhưng không khí. . . . . . lại tràn đầy hạnh phúc.

Mặc Thiên Tân mở to hai mắt, vụng trộm nhìn hai người ngồi đối diện, giống như cảnh tượng người một nhà cùng ngồi ăn chung, đã từng hiện ra trăm ngàn lần trong đầu cậu. Cùng một cái bàn, có một người mẹ xinh đẹp lại mạnh mẽ, có một người ba đẹp trai, bá đạo, có một cục cưng phúc hắc tà ác là cậu, thiếu chút nữa quên mất, còn thêm mẹ Tiểu Lam thần bí lợi hại. . . . . Bốn người ở chung một chỗ vui vẻ ăn cơm, tốt hơn nữa mẹ Tiểu Lam cũng có bạn trai, còn có thêm em trai, em gái. Như vậy càng đông càng vui, càng hạnh phúc. Sẽ không còn như bảy năm trước chỉ có cậu với mẹ, hai người cô đơn ăn sáng.

Nếu thật sự có nhiều người như vậy bên cạnh mẹ, ít nhất khi không còn cậu, mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn. Có lẽ lúc đầu sẽ đau lòng, nhưng nhiều người như vậy, mẹ từ từ không còn nhớ cậu, sẽ từ từ nguôi ngoai, sau đó sống thật hạnh phúc. đây chính là tâm nguyện cuối cùng cậu vẫn giấu ở trong lòng. . . . . . Cậu chỉ hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ bật cười từ tận đáy lòng.

Đột nhiên!

Khi cậu đang ảo tưởng thời điểm hạnh phúc, trái tim co rút đau đớn, rất đau rất đau.

“Lạch cạch!” Đôi đũa trong tay rơi xuống bàn.

Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn cùng nhìn về phía cậu.

“Thiên Tân, con làm sao vậy?”

“Thiên Tân, con làm sao vậy?”

Hai người trăm miệng một lời, trên mặt đều lộ ra khẩn trương lo lắng.

“Không sao, con. . . . . . Con. . . . . .” Cậu càng nói, trái tim càng đau đớn, khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt trắng bệch. Cậu hốt hoảng cúi đầu, hai tay che bụng của mình, nói, “Bụng con đột nhiên đau quá, ai nha, không được, con muốn đi vệ sinh, con không nhịn nổi!” Cậu nói xong, liền hốt hoảng nhảy xuống ghế, lập tức xoay người chạy ra cửa, không muốn ba mẹ nhìn thấy sắc mặt khó coi của mình, càng không muốn để cho họ lo lắng.

“Th