
hiếu nhi rồi…. Đặc sắc, đặc sắc, thật sự là rất đặc sắc, hình ảnh ân ái hấp dẫn như loại này, con chỉ muốn đưa lên mạng, số người theo dõi nhất định như hỏa tinh đụng địa cầu, nhanh chóng tăng lên, ha ha ha…..” Mặc Thiên Tân cười vui sướng khi người gặp họa, trên mặt tà ác, còn thở lớn nói, “Nhưng mà hai người yên tâm, trẻ em thiện lương giống con như vậy, tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà….. Hai người phải đáp ứng con một điều kiện!”
CHƯƠNG 226: ANH LÀ PHẬT NHƯ LAI…EM LÀ TÔN NGỘ KHÔNG
Một điều kiện?
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời mà nói:
“Là cái gì?”
“Là cái gì?”
Trên mặt Mặc Thiên Tân tràn ngập ý cười, bước mấy bước đi tới trước mặt hai người, sau đó đặt tay hai người chồng lên nhau, cũng dùng hai tay của mình nắm thật chặc. Cuối cùng nâng cái đầu nhỏ của cậu lên, nhìn hai người nói, “Con muốn cả ba, mẹ đáp ứng con, về sau bất kể có chuyện gì xảy ra, ba mẹ cũng phải sống thật vui vẻ, khoái hoạt, may mắn hạnh phúc giống như bây giờ!”
Cuộc sống vui vẻ, khoái lạc, may mắn hạnh phúc?
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nghe cậu nhấn mạnh tám chữ, trong lòng nảy sinh trăm loại ý vị.
Tám chữ đơn giản, tuy nhiên nó bao hàm rất nhiều ngụ ý. Cậu nghĩ muốn nói cho bọn họ biết. Bất kể sau này có nhiều gian khổ, bất kể sau này có nhiều khó khăn bọn họ cũng giống như bây giờ, luôn hạnh phúc. Mà cậu cũng muốn nói, coi như cậu rời đi, cậu đã chết, vĩnh viễn không thể bồi bên cạnh, bọn họ cũng không cần thương tâm, chỉ cần giống như hiện tại, vui vẻ cười, khoái hoạt sống, thật hạnh phúc. . . . . .
Một đứa nhỏ thật hiểu chuyện, bọn họ còn tưởng rằng nó lại muốn giở trò gì tới chọc phá, không nghĩ tới nó sẽ nói ra như vậy.
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng cũng nâng lên, nụ cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Sau đó đồng thời quay lại nhìn cậu, dùng tay còn lại nắm thật chặc hai tay nhỏ bé của cậu. Sáu bàn tay ấm áp cùng một chỗ, cuối cùng trăm miệng 1 lời nói:
“Ba mẹ đáp ứng con!”
“Ba mẹ đáp ứng con!”
Mặc Thiên Tân vui vẻ cười, trong lòng không còn bất kỳ lo lắng.
“Ba mẹ đã nói, không cho phép đổi ý, nếu như ba mẹ không tuân theo ước định này, con tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không tha thứ hai ngươi, biết không?” Cậu lần nữa khẳng định ra lệnh.
“Được!”
“Được!”
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn trăm miệng một lời, trong lòng ấm áp, đau đớn . . . . . . Ngũ vị hỗn loạn.
“Tốt lắm, ba mẹ đã nghe lời như vậy, con sẽ không mang hình hai người đăng trên web nữa, để con giữ lại làm bảo vật vậy!” Mặc Thiên Tân thả tay bọn họ, vui vẻ xoay người hướng ra cửa.
Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn hơi sửng sốt một chút, chợt, Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, hốt hoảng nói, “Tiểu tử thúi, con gạt mẹ, nhanh xoá đi!”
Mặc Tử Hàn đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ, nhẹ nói, “Anh lại là cảm thấy đăng trên web không tồi!”
“Không tồi cái đầu anh!” Tử Thất Thất trong nháy mắt trở mặt.
Mặc Tử Hàn chỉ có thể trầm mặc.
Thật đúng là: thời điểm phụ nữ tức giận, người sai lầm luôn luôn là đàn ông. Cho nên im lặng chính là vàng nga~!
. . . . . .
Mặc Thiên Tân trầm mặc đi trên hành lang, Thổ Nghiêu đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của cậu, cảm giác cậu an tĩnh như vậy có chút không đúng. Vừa vặn, tại khúc ngoặc lên lầu, Thổ Nghiêu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, còn lưu lại nước mắt trong suốt, mà khóe miệng lại là nụ cười hạnh phúc.
Quả nhiên, đối với một đứa bé chỉ mới sáu tuổi lớn mà nói, chết là một việc quá mức nặng nề. Đôi vai nhỏ, căn bản không gánh nổi sức nặng này, thế mà cậu vẫn gượng chống được, cứng rắn kéo, đem nó nâng lên. . . . . .
Đứa nhỏ đáng thương!
Ai. . . . . .
Thổ Nghiêu than thở trong lòng, chân mày nhíu lại không cách nào giản ra.
※※※
Một ngày vội vã qua đi, màn đêm buông tấm màn đen nhánh!
Đêm khuya
“Cốc, cốc, cốc!”
Cửa phòng Mặc Thiên Tân bị gõ vang, Mặc Thiên Tân đang ngủ hơi nhíu mi, miễn cưỡng không muốn mở hai mắt.
“Cốc, cốc, cốc!”
Lại mấy tiếng gõ cửa, Mặc Thiên Tân đang mộng đẹp hoàn toàn bị đánh thức.
Hơn nửa đêm, là ai à? Không biết người khác đang trong mộng sao?
Mặc Thiên Tân phiền muộn mở ra hai mắt, sau đó xoa ánh mắt mê man bước xuống giường, đi tới cửa phòng, vặn khoá mở cửa. Trong nháy mắt ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào bên trong phòng, kể cả Tử Thất Thất mặc toàn thân áo ngủ cũng rọi vào trong mắt cậu.
“Mẹ?” Cậu kinh ngạc, cũng nghi ngờ hỏi, “Hơn nửa đêm, mẹ gõ cửa phòng làm gì nha?”
“Mẹ muốn ngủ chung với con!” Tử Thất Thất quyết định mở miệng.
“Ngủ với con? Vậy còn ba?” Mặc Thiên Tân lại hỏi.
“Ai cần quản hắn a, hơn nữa đánh cuộc rõ ràng mẹ thắng, tóm lại hôm nay mẹ muốn ngủ nơi này, chúng ta vào ngủ đi!” Tử Thất Thất bá đạo nói xong, liền xông vào phòng của cậu.
Mặc Thiên Tân thế đơn lực bạc, hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản, chỉ là. . . . . . Như vậy cũng tốt, lâu rồi cậu cũng không ngủ cùng mẹ.
Mà trong lòng Tử Thất Thất một phần cũng giống cậu, nhưng nửa kia là thật sự không chịu nổi Mặc Tử Hàn luôn không thoả mãn, chỉ cần anh vừa tỉnh, chỉ cần hai người bọn họ đơn độc ở chung một chỗ, như vậy việc anh