Duck hunt
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326104

Bình chọn: 9.5.00/10/610 lượt.

làm cũng chỉ có một, hơn nữa hôm nay là cô thua, cho nên nguyện thua cuộc. . . . . . Cô liền đêm khuya len lén chạy tới đây.

Hai mẹ con đã lâu không ngủ chung giường, thật nhớ căn phòng trước kia, không có đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa, hai người cũng giống như lúc trước, mở to mắt nhìn trần nhà tối thui.

“Mẹ!” Mặc Thiên Tân nhẹ giọng mở miệng.

“Ừ?” Tử Thất Thất nhẹ giọng ứng tiếng.

“Mẹ bây giờ cảm thấy hạnh phúc sao?” Cậu chợt hỏi.

“Ừ, rất hạnh phúc! Con thì sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Con cũng vậy, cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ là. . . . . .”

“Chỉ là?” Tử Thất Thất nghi ngờ.

“Chẳng qua ta cảm thấy hai người chúng ta, nếu có cả ba nữa thì hạnh phúc hơn!” Mặc Thiên Tân đầu hơi quẹo phải, nhờ ánh trăng, nhìn gò má cô.

Tử Thất Thất quay đầu, nhìn cái khuôn mặt cùng Mặc Tử Hàn giống nhau như đúc.

“Không biết con đang nói gì!” Cô giả bộ ngu.

“Mẹ thật không biết? Hay là giả bộ không biết?”

“Đương nhiên là thật không biết, cũng không muốn biết!”

“A? Vậy sao?”

Mặc Thiên Tân đột nhiên nâng lên tà ác khóe miệng, sau đó đưa ngón tay của mình, chọt xương sườn cô.

“A ha ha ha. . . . . . Tiểu tử thúi, con dám chọc lét mẹ, xem mẹ như thế nào thu thập con!” Tử Thất Thất cũng đưa hai tay của mình, chọt xường sườn cậu

“A ha ha ha. . . . . . Mẹ tha mạng nha, con sai lầm rồi. . . . . . A ha ha ha. . . . . . A ha ha ha ha. . . . . .”

“Hiện tại nói xin lỗi đã quá muộn, mẹ hôm nay sẽ cho con cười đủ!”

“A ha ha ha. . . . . . A ha ha ha ha. . . . . . A ha ha ha ha ha ha. . . . . .”

Căn phòng tối thui không ngừng vang lên tiếng cười to, nếu nói ‘ hạnh phúc hơn ’, Tử Thất Thất biết rõ, vô cùng rõ ràng cậu ám chỉ cái gì.

※※※

Sáng sớm

Phòng ngủ chính phòng

Mặc Tử Hàn ngủ vô cùng thoải mái, anh nằm trên giường lớn 2 thước, hai mắt còn chưa mở ra, dùng lực ôm chặt ‘ người ’trong ngực. Nhưng cảm giác mềm nhũn khang khác, hơn nữa chiều dài cùng chiều rộng cũng cùng trước kia bất đồng, không đúng! Anh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn gối đầu ôm trong ngực, trên gối đầu còn dán một miếng giấy, phía trên rõ ràng viết:

“Đại khốn kiếp, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ở riêng đi!”

Ở riêng?

Mặc Tử Hàn khiếp sợ.

Tại sao đột nhiên nói ở riêng? Hơn nữa còn dám chạy trốn cả đêm? Cô đi đâu? Thật là lớn gan!

“Hỏa Diễm!” Anh cáu kỉnh rống to, từ trên giường bật dậy.

“Rắc rắc!” Cửa phòng được mở ra, Hỏa Diễm đứng nghiêm ở tại cửa ra vào, đầu tiên là cung kính khẽ cúi đầu, sau đó cứng nhắc mà nói, “Điện hạ, ngài có gì phân phó?”

“Phu nhân đâu?” Mặc Tử Hàn lạnh giọng hỏi, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo vào.

“Phu nhân tối ngày hôm qua đi phòng tiểu thiếu gia!” Hỏa Diễm trả lời.

Phòng của Thiên Tân?

Cô ngủ cùng Thiên Tân? Là bởi vì cơn ác mộng đó sao? Hay bởi vì lo lắng Thiên Tân? Hay không muốn ngủ cùng anh đây?

Người phụ nữ chết tiệt, ít nhất cho anh một lý do chứ? Lại dám len lén chạy trốn.

“Ngươi đi xuống đi!” Anh buồn bực lạnh giọng.

“Dạ!” Hỏa Diễm lập tức thối lui khỏi cửa phòng.

Mặc Tử Hàn nhanh chóng mặc xong y phục trên người, đầu không còn chưa chải, mặt cũng không rửa liền bước ra cửa phòng, chạy thẳng tới phòng Mặc Thiên Tân.

. . . . . .

Phòng ngủ.

Tử Thất Thất rửa mặt xong, nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng tắm đi ra, Mặc Thiên Tân một bộ có chuyện không tốt chạy tới.

“Mẹ mẹ, ba lại tới!”

Tử Thất Thất nghe thế, lập tức nhớ lại lúc ở phòng trọ nhỏ.

Anh lại tới bắt cô sao?

“Cái gì? Vậy còn không chạy!” Cô hốt hoảng nói xong, liền bước dài ra, muốn chạy trốn.

“Đã không kịp , ba đang ở ngoài cửa!”

Thôi rồi.

Tử Thất Thất nghe được cậu nói, hai chân trong nháy mắt đứng lại, giống như bị người khác điểm huyệt, giữ nguyên tư thế chạy trốn.

Lần này nên làm cái gì? Muốn chạy thế nào?

Cô đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người, đi tới trước mặt Mặc Thiên Tân, một chân quỳ xuống, nắm chặt hai cánh tay của cậu, nói, “Bảo bối, con nghe mẹ nói. . . . . .”

“Còn nói?” Mặc Thiên Tân đổ mồ hôi !©¸®!

(︶﹏︶|||)~

Tại sao tình cảnh này thật giống lúc trước?

“Đúng vậy!” Tử Thất Thất dùng sức gật đầu, nói tiếp, “Tại thời khắc mấu chốt này, con phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ đối với con, cho nên. . . . . .”

“Cho nên. . . . . . ?”

“Con trước thay mẹ ngăn cản ba, mẹ tránh trước!”

Người nào đó nghe được cô nói…, trong nháy mắt đổ mồ hôi !©¸®!

Mà người khác đã nhanh chóng đứng lên, mặc áo ngủ tối hôm qua, xõa một đầu tóc dài đen nhánh, giống như người điên chạy đến bên cửa sổ, mạnh mẽ nhảy xuống.

“Cốc, cốc, cốc!”

Lúc này vừa vặn cửa phòng bị gõ vang, mà người nào đó còn chưa được cho phép, liền tự tiện mở cửa phòng, nhanh chóng quét mắt một vòng khắp phòng.

“Mẹ con đâu?” Mặc Tử Hàn hỏi.

“Mẹ?” Mặc Thiên Tân nhanh chóng thu hồi xấu hổ, hoàn mĩ giả bộ ra dáng vẻ nghi ngờ nói, “Mẹ sáng sớm trở về rồi? Mẹ nói mẹ muốn thay y phục, cho nên liền đi, ba không nhìn thấy mẹ sao? Chẳng lẽ mẹ lại vào phòng bếp làm bữa ăn sáng?”

Đi?

Mặc Tử Hàn cau mày.

Nhanh chóng xoay người, vừa định đi phòng bếp tìm kiếm, nhưng là dưới chân cũng là đột nhiên dừng lại, sau đó lần nữa quay người lại, nhìn Mặc Thiên Tân vẻ mặt n