
“Ừ. . . . . .” Tử Thất Thất khe khẽ gật đầu, sau đó đau đớn nói, “Tại sao con lại muốn giấu mẹ chứ ? Té xỉu là chuyện lớn như vậy tại sao con không nói cho mẹ biết chứ? Tại sao con phải một mình chịu đựng đau khổ như thế? Con còn nhỏ như vậy, con có thể lệ thuộc vào mẹ , có thể dựa vào mẹ, có thể khóc thút thít ở trong ngực của mẹ, có thể trách cứ ông trời, có thể mắng to vận mệnh của mình, con cũng có thể oán trách mẹ tại sao lại muốn đem con sanh ra, tại sao để con chịu đựng đau khổ như vậy . . . . . Con có thể đem toàn bộ nói hết ra, con cũng có thể phát tiết ra ngoài, nhưng mà tại sao con lại . . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao lại một mình chịu đựng vậy? Thiên Tân. . . . . . Mẹ không nhớ trên lưng của con mang đau khổ như thế, mẹ không nhớ con đã vì mẹ, làm cho mình càng thêm đau khổ. . . . . . Con trai của mẹ. . . . . . Bảo bối của mẹ. . . . . . Rốt cuộc mẹ phải làm sao mới có thể cứu con. . . . . . Rốt cuộc phải làm sao làm mới có thể?”
Cô nói xong, thanh âm càng run rẩy nghẹn ngào, mà đôi tay cũng chầm chậm đem thân thể nhỏ bé của hắn ôm vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy .
Mặc Thiên Tân nghe cô nức nở…, trái tim đau đớn càng lúc càng đau.
Cậu đưa bàn tay ngắn ngủn nhỏ bé của mình ra, cũng ôm lấy thân thể run rẩy của cô, sau đó gương mặt đau đớn, rồi lại cười nhạt mà nói “Mẹ, con thật sự không có oán trách gì, con thật sự cho rằng mình đã được rất nhiều, hơn nữa con rất cám ơn mẹ đã sinh con ra, con thấy mình may mắn khi được đến thế giới này, nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy mẹ, thấy mẹ Tiểu Lam, thấy ba. . . . . . Thật sự con đã rất hạnh phúc rồi, cám ơn mẹ sinh hạ con, cám ơn mẹ tân tân khổ khổ dưỡng dục con, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . .” Thanh âm của cậu đột nhiên nghẹn ngào, trước sau như một kiên cường trong nháy mắt tan rã, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, đôi môi của cậu lại lần nữa run rẩy mở ra, cổ họng khô khốc nói “Chỉ là con không có cách nào báo hiếu mẹ. . . . . . Thật xin lỗi!”
Nghe được những lời này, nước mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt rơi xuống, một giọt tiếp nối một giọt, cuối cùng tạo thành một dòng nước mắt, liên tục không ngừng.
“Đứa nhỏ ngốc, nói gì hiếu thuận, bây giờ con đã rất hiếu thuận, đứa ngốc. . . . . . Đứa ngốc. . . . . .” Cô ôm hắn thật chặt khóc không thành tiếng.
“Mẹ. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Mẹ. . . . . .” Mặc Thiên Tân nhai đi nhai lại , cuối cùng cũng khóc không thành tiếng.
Hai mẹ con vẫn ôm nhau khóc rống , sau đó. . . . . . Lên tiếng khóc lớn. . . . . .
Toàn bộ thống khổ chất chứa bao nhiêu năm của bọn họ cũng hóa thành nước mắt, chỉ là nước mắt chảy ra , nhưng thống khổ. . . . . . như cũ vẫn ở trong lòng!
. . . . . .
Ngoài cửa
Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu nghe được tiếng khóc bên trong phòng, tâm tình cùng nhau xuống thấp.
Hai người đối diện cùng nhìn nhau một cái, cùng nhíu mày thật sâu, sau đó quay đầu trở lại, trong lòng âm thầm thở dài:
Ai. . . . . .
Ai. . . . . .
※※※
Buổi trưa ngày kế
Ông mặt trời sáng ngời treo chính giữa bầu trời, Mặc Thiên Tân hai mắt sưng phù ngồi ở thư phòng lầu ba , đang nghe thầy giáo không ngừng rầm rầm rào rào giảng bài .
Quả nhiên ngày hôm qua khóc quá lợi hại đi, mắt rát quá, rất mệt, rất khó chịu, bây giờ hai mắt thấy thế giới cũng nhỏ hơn một chút , thật là buồn a, mẹ cũng không khá hơn chút nào, nếu như cậu đoán không sai, mẹ nhất định sẽ núp ở trong phòng, cầm hai miếng khoai tây thật to để đắp lên mắt của mình, ai. . . . . . phụ nữ thật phiền phức, xấu xí một chút cũng không dám ra ngoài gặp người, còn đắp khoai tây, cậu đổ mồ hôi !©¸®!
“Cốc, cốc, cốc!”
Cửa thư phòng đột nhiên bị gõ, lời thầy giáo đang thao thao bất tuyệt bị cắt đứt.
Mặc Thiên Tân cùng Thổ Nghiêu cũng cùng nhau nhìn về phía cửa phòng, lộ ra bộ mặt nghi ngờ .
Bình thường vào giờ lên lớp sẽ không có người quấy rầy, chỉ có lần trước đại bá đột nhiên xông vào , còn lần này là vị khách không mời nào đến đây?
Thầy giáo vội vã bước đến cửa, đem cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao 1m87 đứng ở cửa phòng , trên người hắn một thân tây trang màu trắng, chân mang giày da màu đen bóng loáng, nụ cười bất cần đời trên gương mặt tuấn tú mở ra, hai mắt thâm thúy mà lại thần bí.
“Xin chào ~!” Anh ngoắc tay chào hỏi.
“Bác?”
“Đại thiếu gia?”
Mặc Thiên Tân cùng Thổ Nghiêu kinh ngạc trăm miệng một lời, mà hai mắt sưng vù của Mặc Thiên Tân trong nháy mắt trợn to , thế giới trong mắt lập tức to lên gấp đôi.
“Chào ~! Thiên Tân, bác tìm cháu thật lâu!” Mặc Thâm Dạ vừa nói, vừa cười đi vào thư phòng, hoàn toàn không thấy thầy giáo đang tồn tại.
“Bác, bác tìm cháu làm gì?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.
“Cái này . . . . . .” Mặc Thâm Dạ hơi dừng lại một chút, sau đó thần thần bí bí mà nói, “Đương nhiên là có chuyện quan trọng rồi !”
“Chuyện quan trọng? Tìm cháu ?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc.
“Không sai không sai, là rất quan trọng, chuyện vô cùng quan trọng!” Mặc Thâm Dạ khoa trương , khuôn mặt nghiêm trọng.
“Nha. . . . . .” gương mặt Mặc Thiên Tân bừng tỉnh hiểu ra, sau đó dựa theo nguyên văn của hắn nói “Vậy điều rất quan trọng, chuy