
h mặt, nâng chân của tôi lên, anh ta cởi phăng áo ngoài lau những vết máu quanh chân. Anh ta hét lên.
– Nhanh, tôi đưa cô đến bệnh viện.
– Không ! Đưa tôi về nhà, tôi sợ bệnh viện.
– Không được, vết thương sâu lắm.
Không để tôi nói gì, Hoành Tá Tràng bế xốc tôi lên. Xấu hổ quá, hàng trăm người hiếu kỳ đang nhìn chúng tôi. Tôi gào lên.
– Cho tôi xuống.
Hắn giả vờ không nghe thấy, cứ bế tôi đến thẳng chỗ xe cảnh sát.
Và, các bạn thân mến, đã ai nhìn thấy bệnh nhân cấp cứu được cho ngồi trên chiếc xe tải thùng của cảnh sát giao thông không ? . Tôi đây chứ ai. Hoành Tá Tràng bế tôi lên ngồi trên đó, anh ta liên tục bắt anh tài xế chạy nhanh lên. Trong khi đó, anh ta vẫn không ngừng lau máu ở chân cho tôi. Thoáng chốc, tôi bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn mình đầy xót xa. Còn tôi, đương nhiên chẳng vui vẻ gì, bị đau là một chuyện, nhưng xấu hổ gấp là một chuyện lớn hơn nữa. Tôi xinh đẹp, tôi tự tin mà cuối cùng tôi lại phải đi cấp cứu trong tình trạng như một tên tội phạm nguy hiểm thế này sao ?. Cuộc đời này thật bất công. Suốt dọc đường đi, người ta cứ nhìn tôi như kiểu tôi vừa phạm tội gì to lắm ấy. Trời ạ, hi vọng người ta tưởng tôi phạm tội gì nó thanh cao một tí, chứ đừng tưởng là Tú Bà, rồi ma túy, rồi giết người… thì mất hết cả thể diện. ( Mặc dù, chừng ấy con người đang đi trên phố, chắc chẳng có ai biết tôi là đứa mặt mo nào đâu ).
CHƯƠNG 5.2 : RỐI NHƯ CANH HẸ
Tôi bị khâu mất năm mũi, đồng nghĩa với việc nhảy lò cò mất gần một tháng.. Tôi không ngừng chửi bới, than thở với Hoành Tá Tràng, còn hắn ta thì luôn miệng xin lỗi và dìu tôi đi. Ô, sao hôm nay chẳng thấy cãi lộn gì nhỉ ? Ngoan ngoãn nghe mình mắng cơ đấy. Đã thế, thì bà mắng thêm tí nữa cho sướng miệng. Thế là, tôi nói liên mồm cho đến khi lên taxi về nhà. Khác với những lần trước, lần này tôi cho phép Hoành Tá Tràng đưa tôi về đến tận cổng, không những thế, hắn còn dìu tôi vào nhà nữa. ( Kệ chứ, hắn phải có trách nhiệm với cái chân của tôi, và tôi thì không thể nào nhảy lò cò vào nhà được).Mẹ tôi mở cửa, sau phút ngỡ ngàng, bà nhìn xuống chân tôi. Như hiểu ra chuyện, ( phải nói rằng mẹ tôi là một người nhanh nhạy khủng khiếp) bà không thèm hỏi thăm tôi lấy một câu, mà liên tục túm tay Hoành Tá Tràng.
– Trời ơi, cậu làm gì con gái tôi thế hả ? Sao cậu dám đâm xe vào nó, trời ơi, cậu nhìn xem, nó tơ tướp thế này ! Cậu… cậu… là đồ độc ác.
Ơ hơ ! Màn kịch gì đang diễn ra ở đây ? . Mẹ tôi tuôn hàng tràng dài, và Hoành Tá Tràng lúng búng vài lời gì đó trong miệng. Có thể anh ta quá sợ hãi và lúng túng. Ha ha, nhìn mặt anh ta lúc này trông thật tội nghiệp. Hoành Tá Tràng ơi, anh chết chắc rồi, mẹ tôi mà rên rỉ thì anh có mà nghe đến thủng tai vẫn chưa hết đâu. Xin thưa, tôi thấy cảnh này quá thú vị, vì thế chẳng tội gì tôi phải mở mồm ra giải thích mọi chuyện làm gì.Mẹ tôi lôi Hoành Tá Tràng vào bên trong khiến tôi đang đứng dựa vào hắn ta cũng chới với suýt ngã. Mẹ ơi là mẹ, con gái mẹ thì mẹ không dìu, mẹ lại dìu lão chết tiệt kia vào nhà là sao ?. Mẹ tôi lườm xéo tôi một cái, ( trời đất, giờ tôi mới biết mẹ tôi lợi hại đến nhường nào, bình thường trông bà nghiêm khắc và dịu dàng là thế, mà đến lúc cần cũng giơ nanh, giương vuốt như ai) . Bà đẩy Hoành Tá Tràng ngồi xuống, mặt hắn ngây ra.
– Cậu đừng có chạy nhé, đừng hòng chạy trốn nhé.
Ôi, mẹ ơi, hắn ngồi lù lù trước mặt mẹ mà trốn cái nỗi gì. Hoành Tá Tràng lúng búng mấy câu trong miệng ( gớm, bình thường cãi nhau với tôi thì hùng dũng là thế, mà giờ co rúm lại như con ốc, thật đáng đời).
– Bác…bác… bình tĩnh…
– Không bình tĩnh bình tiếc gì hết. Tóm lại, cậu phải có trách nhiệm với con gái tôi. Cậu xem, chân cẳng nó như thế, giờ phải làm thế nào ?
– Nhưng… nhưng… thưa bác…
– Không thưa gửi gì hết ! Đưa số điện thoại của bố mẹ cậu đây, chuyện này phải người lớn trao đổi mới được.
Ối mẹ ơi, Hoành Tá Tràng vã mồ hôi, còn tôi thì thót cả tim. Định để hiểu nhầm tí để dọa hắn ta, không ngờ mẹ tôi cao thủ quá, đành phải hạ màn thôi. Tôi cuống cuồng chặn mẹ tôi lại.
– Mẹ… mẹ… hiểu nhầm rồi !
Mẹ tôi sựng lại nhìn tôi.
– Nhầm gì mà nhầm, mày ngồi im đi để mẹ giải quyết.
Công nhận, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng mẹ tôi và tôi rất giống nhau ở thói quen cầm đèn chạy trước ô tô. Tôi đành phải tìm cách hạ hỏa cho mẹ tôi, và kéo bà ngồi xuống. Bà ngơ ngác nhìn tôi, đương nhiên, câu chuyện xảy ra ở ngoài đường đã được tái hiện lại thông qua người kể chuyện tài năng là tôi. Tôi không quên nhét vào đó những uất ức khi phải đi cấp cứu trên cái xe kỳ cục đó. Hoành Tá Tràng mặt như giãn ra, còn mẹ tôi thì luống cuống xin lỗi hắn.Thế là xong ! . Từ chỗ mắng như tát nước vào mặt Hoành Tá Tràng mẹ tôi đã quay sang bắt tay, bắt chân, mời trà rót nước rồi đon đả tiễn anh ta ra tận cổng. Tôi vừa nhìn mẹ, vừa cảm thấy thán phục sự thay đổi thái độ và tâm trạng của mẹ tôi trong từng khoảnh khắc, công nhận, người đời nói cấm có sai. “Hổ phụ sinh hổ tử “ ( Trong trường hợp này là Hổ mẫu mới đúng). Hoành Tá Tràng ra về mang theo trọng trách là phải đưa đón tôi đi làm đến lúc tôi khỏi chân mới thôi. Hắn