
ta gật đầu lia lịa trước yêu cầu của mẹ tôi, tôi phục mẹ sát đất, ăn vạ thế mới đáng nể chứ. Ha ha, thế là xong, tạm thời trong cả tháng tới tôi chẳng việc gì phải xô đẩy trên xe bus, và cũng chẳng tội gì phải mua một cái xe máy mới, còn nữa, tôi sẽ hành hạ Hoành Tá Tràng cho bõ ghét. Mẹ thật là tuyệt vời, mẹ “năm bờ oăn” !. Tôi chưa kịp ngậm cái miệng đang ngoác ra cười sung sướng thì mẹ tôi vào, lúc này bà mới liếc chân tôi.
– Thế nào ? Có đau lắm không con ?
– Ơ, con cứ tưởng anh ta mới là con mẹ chứ, mẹ chăm sóc anh ta ghê thế kia mà.
– Vớ vẩn. Mày không cảm ơn ****** thì thôi, lại còn mát mẻ.
– Sao con lại phải cơm ơn mẹ !
– Ơ hay, không phải mẹ vừa ăn vạ để tạo điều kiện cho hai đứa mày có nhiều thời gian bên nhau à ? Mẹ thấy thằng bé này đẹp trai, dễ thương đấy. Tóm lại, nó là một con cá to , cố mà bắt con ạ.
Ối ! Trời trên cao, đất dưới chân ơi ! Tôi suýt lăn đùng ngã ngửa khi nghe mẹ tôi nói. Mẹ ơi là mẹ, con gái mẹ mặt đẹp, dáng chuẩn thế này ( dù chân có hơi ngắn) mà mẹ lại bày kế ăn vạ hèn như thế sao ?. Mẹ đánh giá con quá thấp, hơn nữa, Hoành Tá Tràng không phải là kiểu người mà con thích, không bao giờ. Tôi dậm chân xuống sàn nhà, rồi kêu oai oái lên vì đau. Mẹ tôi xách tôi lên gác, miệng không ngừng dặn dò ngày mai nó đến đón thì phải thế này thế nọ, mặc cho tôi ra sức phản đối, mẹ tôi nói một câu chắc nịch.
– Không nói nhiều ! ý mẹ đã quyết !
Mẹ ơi là mẹ, lấy chồng cho con chứ có phải lấy chồng cho mẹ đâu ? Mẹ tha cho con. Nhưng mẹ tôi chả thèm nói gì, bà đi ra và đóng sập cửa lại. Thế là toi, biết thế mình không cho lão Hoành Tá Tràng dắt mình về làm gì, “ Cuộc đời thật lắm gian nan, người tốt thì ít kẻ gian thì nhiều”. Trong trường hợp này, chẳng biết ai tốt ai gian nữa.Tôi nằm bẹp xuống giường, cái chân bây giờ mới thực sự đau, chỗ vết khâu như căng lên, tưng tức. Trời ạ, thân làm tội đời, biết thế lúc chiều tôi gào to hơn, đấm đá Hoành Tá Tràng cật lực để anh ta thả tôi xuống trước khi đuổi cướp thì đâu đến nỗi. ( À, mặc dù vậy tôi vẫn thấy rất tự hào vì mình được mọi người khen là dũng cảm, mặc dù tôi chẳng qua chỉ là đứa ăn theo). Tôi vừa xoa chân, vừa không ngừng nguyền rủa Hoành Tá Tràng.Tôi vớ điện thoại, định xỉ vả cho anh ta thêm một trận nữa, nhưng phát hiện ra, mình có tám cuộc gọi nhỡ từ Lãng Tử. Thế là tôi lại nhấc điện thoại lên, đặt điện thoại xuống băn khoăn xem có nên gọi lại cho Lãng Tử hay không. Mà thôi, người ta gọi cho mình tám cuộc, thì mình cũng nên gọi cho họ một cuộc cho lịch sự chứ. Tôi bấm máy gọi Lãng Tử, ngay lập tức đã nghe tiếng Lãng Tử hỏi dồn.
– Phương à ? Em sao thế ? Sao anh gọi cho em mãi không được ?
– Em để điện thoại trong túi nên không biết. Có chuyện gì không anh ?
– Anh phải đi Sài Gòn công tác đột xuất, lúc nãy gọi để gặp em trước khi đi, mà gọi mãi chẳng được.
– Ô ! Thế là được đi Sài Gòn à ? Sướng thế, đã đi chưa ? ( Vô duyên không chịu được)
– Anh vào đến nơi rồi ! Lần sau em đừng để điện thoại trong túi nữa nhé, anh gọi không được nên sốt ruột quá !
– À, thực ra bình thường em hay để ở túi quần, nhưng hôm nay bị ngã…
– Sao, em ngã á ? Có làm sao không ?
– À, khâu có năm mũi ở chân ý mà, hơi đau một tẹo, nhưng chẳng sao.
– Cái gì, tận năm mũi mà bảo là không sao à ? Giờ em đang ở đâu ?
– Em về nhà rồi, chăn ấm nệm êm rồi…
Đấy, cuộc đối thoại của tôi và Lãng Tử sẽ dài dằng dặc nữa nếu như tôi không nhớ ra rằng mình là đứa gọi điện. Tôi hốt hoảng lấy cớ đang buồn ngủ để cúp máy, và vội vàng kiểm tra tài khoản ( đúng là đồ ky bo) . Phù, may quá, may mà cắt kịp thời không thì con cà con kê mãi thì chết.Tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, lòng cảm thấy ấm áp khi nhớ lại những lời hỏi thăm của Lãng Tử. Từ bé đến giờ, chưa có người con trai nào nói với tôi nhẹ nhàng và “tử tế” như thế, tôi cảm thấy như tim mình đang có một cơn dư chấn nhẹ, mặc dù, đến tận lúc này tôi vẫn chưa tìm ra nguyên do nào khiến Lãng Tử lại thay đổi nhanh đến thế. Tóm lại, vẫn rối rắm và chẳng tội gì phải nghĩ thêm nữa, trong lúc chân đang đau, người đang mệt thế này thì đi ngủ là thượng sách.
CHƯƠNG 6: Băn khoăn biết tỏ cùng ai ?
Tôi đang chìm trong giấc ngủ và mơ thấy mình đang chu du tận bên trời Mỹ, lạc vào Hollywood và đi dự tiệc cùng anh Tom Cusie với hàng ngàn ống kính máy ảnh đang chĩa vào mình thì chuông điện thoại réo lên. Tôi lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở vồ lấy cái điện thoại, chẳng biết đứa dở người nào gọi điện, đang dọn sẵn mồm để mắng cho một trận thì bên kia đã gào rú lên.
– Xuống ngay ! Cô có biết mấy giờ rồi không hả ?
Các bạn biết là ai rồi đấy, thế là tan tành một giấc mơ hoa, tan ba đời liễu. ( Tiện mồm thì than thế cho nó vần, chứ chẳng ý nghĩa gì đâu )Tôi nhìn đồng hồ và phốc ngay xuống giường, ối mẹ ơi. Sau một đêm ngủ dậy tôi đã quên béng cái chân đau của mình, giờ thì khi nó chạm đất, nó khiến tôi thấm thía thế nào là đau. Định ngoác cái mồm ra khóc, nhưng sực nhớ ra nếu mình không nhanh chân lên thì sẽ phải nhìn cái bản mặt dài như cái bơm của sếp Tam Mao. Vì thế, thôi thì cố gắng lết đi sửa soạn, nếu không muốn nhìn cái mặ