
đứt cả ruột ( Mặc dù, đó chẳng phải là tiền của tôi, ô, nhưng nếu đó là tiền của tôi thật thì tôi đã lăn ra chết vì tiếc từ lâu rồi) . Lãng Tử như nhìn thấy cái sự sốc của tôi, nên chuyển hướng câu chuyện.
– Làm sao mà em bị ngã đến nông nỗi này !
– A… chuyện dài lắm. ( Lúc này tôi mới hoàn hồn)
– Kể anh nghe xem nào…
Câu chuyện ly kỳ lại được tái hiện thêm một lần nữa bằng khả năng kể chuyện sinh động của tôi. Vừa kể tôi vừa ăn pizza liên tục ( thực ra, tôi cố ý làm như thế để quên đi cái vị đáng ghét của nó). Lãng Tử im lặng ngồi nghe ( cả nhìn nữa) tôi hoa chân múa tay, khuôn mặt anh lúc thì cười, lúc lại căng thẳng, lo lắng nhìn tôi. Tôi kết thúc câu chuyện bằng một miếng pizza lớn, nhưng lúc đó, tôi sực nhớ ra, liền hỏi Lãng Tử.
– À, anh đã ăn trưa chưa ?
– …À, chưa… từ sân bay chạy vội về, chưa kịp ăn gì cả.
– Ôi, thế thì anh ăn cùng với em luôn ! Nhịn làm gì cho khổ, đời được mấy hơi.
Tôi đẩy hộp bánh về phía Lãng Tử, Lãng Tử nhìn xuống và bật cười. Ô hô, được tôi mời ăn nên cười có vẻ sung sướng thế đấy ! Tôi cũng mỉm cười lại, và nhìn xuống… ôi thôi, cả miếng bánh pizza lớn tướng đó chỉ còn lại mấy mẩu vụn nằm lăn lóc. Lúc đó, tôi thật sự không biết có nên úp cái bản mặt của mình vào đâu cho đỡ xấu hổ. Tôi phục tôi quá, tôi xinh đẹp vô đối nhưng cũng vô duyên vô đối. Lãng Tử an ủi tôi.
– Không sao, tí nữa trên đường ra sân bay anh sẽ ăn tạm gì đó.
– Cái gì ? Anh lại bay nữa à ?
– Ừ, phải hơn tuần nữa anh mới xong việc ở trong đó cơ. Anh chỉ tranh thủ ra xem em thế nào thôi.
Tôi sốc tập hai, cứng cả họng không biết nói thêm gì nữa. Thú thực, không thể phủ nhận rằng quả tim trong lồng ngực của tôi đang lúc lắc. Lãng Tử nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.
– Anh đi bây giờ, chắc tuần nữa anh mới về. Em đừng chạy nhảy nhiều nhé.
Ô, hay thật, cái gì mà chạy nhảy ? Tôi có phải con nít đâu, với lại, anh ấy có quyền gì mà dặn dò tôi thế. Dù thế, tôi không thể ngăn được cái đầu của mình gật gật một cách cực kỳ ngoan ngoãn. ( Đoạn này người ta gọi là dại trai đây). Lãng Tử định nắm tay tôi, nhưng tôi vội rụt tay lại ( đừng hòng, dù gì tôi cũng phải giữ vững sự kiêu hãnh của mình chứ ) , anh ấy cười buồn rồi quay lưng bước đi. Tôi vội vàng gọi lại.
– Này, anh !…
– Gì em ?
– Lần sau không phải ra đâu, chỉ cần anh gửi cho em một nửa số tiền vé máy bay ra đây là em khỏe ngay ấy mà.
– Em nói thật đấy hả ?
– Thật chứ sao không ? Thừa tiền thì gửi ra em tiêu hộ cho, việc gì phải ném tiền qua cửa sổ máy bay như thế. Tiếc đứt cả ruột !
– Vậy là… em… tiếc tiền thay anh sao ? Có nghĩa là em coi tiền của anh cũng như tiền của em nhỉ ?
– À… tiền rơi thì ai mà chả tiếc, một trăm đồng của bạn em rơi em còn tiếc đứt ruột mấy ngày nữa là.
Tất nhiên đó là sự thật, ai mà tiêu tiền một cách vô bổ thì tôi đều lấy làm tiếc. Tiền chứ có phải vỏ hến đâu. Lãng Tử lại cười buồn và vẫy tay chào tôi. Tôi cũng nở một nụ cười hết sức thân thiện để đáp lại.Lãng Tử đi rồi, tôi mới ngồi chống cằm nghĩ ngợi, khổ, bình thường nổi tiếng nhanh nhạy và thông minh mà giờ tôi ngồi xoắn hết cả não cũng không hiểu nổi tại sao Lãng Tử lại quay lại thích tôi, tại sao anh ấy là thích tôi đến mức bỏ ra một đống tiền bay ra chỉ để nhìn tôi rồi bay vào ?. Trời ạ, thà anh ấy cho tôi hết số tiền ấy thì tôi đỡ xót ruột không ???. Ơ, nhưng ngoại trừ việc tiếc tiền ra, tôi cũng có tí chút rung rinh đấy !
Chương 6.2: Băn khoăn
Hoành Tá Tràng đứng đợi tôi trước cửa công ty, anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó, khi thấy tôi tập tễnh xuất hiện, anh ta vội vàng ậm ừ rồi cúp máy như sợ tôi nghe thấy. Ối giời ! việc gì phải bí bí mật mật như thế, tôi nổi tiếng là đứa thích hóng hớt nhưng tôi chỉ hóng hớt đúng đối tượng thôi, mà Hoành Tá Tràng không bao giờ là đối tượng săn tin của tôi. Mặc dù, nói thật là tôi vẫn rất tò mò xem ai vừa gọi điện cho Hoành Tá Tràng mà khiến mặt anh ta biến sắc nhanh thế. Sếp chăng ? Mẹ chăng ? Bố chăng ? Hay là bạn gái chăng ? . Ôi trời, thật là phức tạp, tôi thề là tôi không hóng hớt đâu, chẳng qua tôi chỉ tò mò tí thôi.Hoành Tá Tràng nhìn tôi, mặt lạnh te, cất giọng một cách khô khốc.
– Về thôi !
Về thì về, có gì đâu mà phải xoắn ! Tôi cũng mặt lạnh tanh phốc lên xe hắn. Ô hô, dù chân vẫn đau nhưng tôi không thể bỏ qua thói quen vô cùng dễ thương của mình. ( Đó là lý do vì sao tôi không muốn mặc váy thêm một lần nào nữa). Cú nhảy của tôi khiến Hoành Tá Tràng luống cuống chống chân. Anh ta quay lại nhìn tôi rồi im lặng phóng xe đi. Ôi, đây có phải là Hoành Tá Tràng tôi từng biết không ? . Sao anh ta không lườm tôi, không nhiếc móc tôi một lời nào ? Chết, hay anh ta vừa trải qua một cú sốc nào đó quá lớn mà bị cấm khẩu ? Hay có kẻ si tình nào đó vừa gọi điện dọa giết anh ta vì anh ta đèo tôi ? ( Ô hô, tha thứ cho trí tưởng tượng vô đối của tôi nhé, đó là ưu điểm mà không phải ai cũng có được đâu, đừng ghen tị mà mệt. ). Dù tôi có bịa đặt ra thật nhiều lý do thì vẫn không thể tự làm mình thõa mãn trí tò mò được. Hoành Tá Tràng vẫn lẳng lặng lái xe. Các bạn biết đấy, tính tôi ghét cay ghét đắng những kẻ hón