Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322664

Bình chọn: 8.5.00/10/266 lượt.

âu..anh giữ lấy đi..trời lạnh đấy..hách xì….”

-“Tôi ko sao đâu..ngồi yên ở đây..tôi sẽ giải wuyết mọi chuyện ở đây”-Nói xong hắn đứng lên tới chổ thi công

Nóa nhìn hắn..2 tay đan vào nhau..nhìn hắn lịch lãm wa..nóa yêu hắn..vì hắn wả thật ko lầm..ko biết hắn vẫn có tình cãm vs nó ko nhỉ..sau những điều hắn làm cho nó..nó cãm thấy bớt đi cái giận ..cái hận hắn…Nhìn hắn nó cười tươi…khoảnh khắc như vùi dập nó và hắn..ước gì thời gian ngừng lại…

….

Mọi chuyện đều ổn thỏa cho đến khi..nó bất giác thấy 1 đống hàng đc đưa lên tầng 2 đang bị đứt dây dần..và điểm rơi ko ai khác chính là vị trí cũa hắn đang đứng…Nó ko còn tâm trí để nói gì nữa..tim nó như thoi thóp nó…nó chạy thật nhanh..chạy đến người mình yêu..chạy để cứu hắn…nó xô hắn ra khỏi…miệng la toán lên..theo đó là những người công nhân ở trên cao gọi với xuống..

“CẨN THẬN”

Chap 23:

Nó ôm hắn thật chặc…sự hoãng sợ khi nó nghĩ hắn ko còn trên cõi đời..sợ lắm..1 cảm giác đau thể xác cũng ko bằng…tim nó như muốn ngừng đập…

Nó từ từ mở mắt ra..hắn đây rồi .. vậy là nó đã kịp cứu hắn..nó nhẹ nhõm thở phào…nhìn hắn..nó ko còn gì vui hơn..lo lắng tan biến dần..1 cảm giác lạ..nhưng nó đủ hiểu..điều đó là gì..

-“Em ko sao chứ..sao lại ra đây..biết là nguy hiễm lắm ko?Trời ạ!”-Hắn la toáng lên..nó đã cứu hắn mà..vậy sao hắn ko có 1 lời cảm ơn..thay vì wát mắng nó..Nó cảm thấy bực bội..

-“Tôi ko sao…nhưng anh vừa wát mắng ân nhân cũa anh đó?”-Nó bịu môi nói lại lời hắn..

Hắn dừng lại ..rồi nhìn nó..1 ánh mắt dịu dàng..hắn trầm giọng hỏi nó…:”Đứng lên đc ko?”

Nó vì wá lo cho hắn ko để ý đến vết thương cũa mình..vì chay wá nhanh cộng thêm mang giày cao gót…khi xô hắn..nó đã bị trật chân…:”Tôi nghĩ là ổn”-Nó loay hoay đứng dậy..rồi la thét lên..chân nó bầm tím…

Ko còn gì để nói hắn lao nhanh tới đỡ nó..hắn bồng nó lên xe..Hắn dìu nó xuống nhẹ nhàng..nhìn chân nó hắn hơi xót…

“Vậy mà cô nói ko sao đây ư?”

“Tôi cũng ko để ý nữa?”

“Ngồi yên đừng nhúc nhích!”-Hắn ra lệnh cho nó..nhưng ko hiểu sao nó lại rất nghe lời..

“Ơ..anh định làm gì thế..?”

“Này…Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Nó như muốn khóc…hắn nắn chân lại cho nó nếu ko làm như vậy thì nó sẽ trở thành người bị dị tật…Biết là thế nhưng dù sao hắn cũng nên nói cho nó biết để nó chuẩn bị tinh thần chứ…

“…”-Nó mím môi lại ôm chân..

” Vậy là coi như chúng ta huề?”-Hắn nhìn nó miệng cười nhạt

“Huề…anh nói vậy mà nghe đc hả?Nếu ko vì anh tôi đâu bị như vậy chứ..?”

“Vậy à!”

Hắn bước đi … để lại nó nhìn đằng sau..nó ko biết đâu là con người thật cũa hắn..thật là..

Đưa nó về lại thành phố…trước khi lên xe hắn còn để lại lời cảnh báo sẽ rút thầu ko đầu tư ở đấy nữa..

..

“Anh có cần suy nghĩ lại ko? Đây là khu đất tốt đấy…?”

“Chuyện đó ko liên wan đến cô?”

” Anh..thôi đc tùy anh vậy.?”-Way mặt đi nó nhìn những cơn mưa xào xạt..lòng nó cảm thấy lạnh dần…chân thì rất nhức khi nó cử động manh..

-“Thưa giám đốc..mưa lớn wá…có lẽ chúng ta ko thể về thành phố kịp đâu ạ..

-“Ừ..kiếm 1 nơi nghỉ ngơi trước đi”

Nó thì mãi ngủ nên chẳng biết gì..vì tối hôm wa nó có đc ngủ đâu..Trong giấc mơ nó như trở về wá khứ..nó nhớ tới từng điều..từng điều 1…nước mắt ko biết lúc nào rơi…

Nhìn nó..cứ nhìn và nhìn thôi…lời yêu thương ko thể nói nên lời..hắn muốn âm thầm là kẻ yêu nó mê muội…1 cử chỉ cũng đũ để khiến cả 2 hạnh fúc..1 tình yêu tuy tẻ nhạt nhưng lại thiên liêng hết thảy…

Nhẹ nhàng hắn vuốt lên má nó dòng nước mắt…đang rơi…khẽ ôm nó..thì thầm bên tai nó..1 điều mà nó chỉ thoáng nghe wa..lời nói xa xăm như dìm đi cơn ác mộng cũa nó…”Anh yêu em”…

Tiếng mưa xào xạc..bầu trời như làn mây đen hiu wạnh..mọi thứ đều u ám..nó đc hắn bế trên tay…mặt nó rất đỏ..rất ngại là đúng..

Nó nhìn mọi thứ ai cũng nhìn nó..2 người đi cùng hắn ở phía sau…hắn như 1 chàng hoàng tử vậy…mắt nó như ánh sao nhìn hắn..hai tay chắp lại…”Mình đang mơ chăng?”



“Xin lỗi cho chúng tôi thuê 4 phòng~!”

Hắn đứng bồng nó..gương mặt hắn dính lớt phớt những giọt mưa đọng lại..nó nhẹ nhàng lấy tay vuốt lên mặt hắn..nó ko kiềm lại đc hành động này..tay hắn ko biết đã mỏi chưa nhỉ..nó có nặng ko nhỉ…

“Xin lỗi wý khách..khách sạn chúng tôi chỉ còn 2 phòng thôi ạ~!”

“Vậy…”

“Đc rồi…tôi và K.Uyên sẽ ở chung phòng..bây giờ thì dẫn đường đi”

Nó như ngớ người đi..nó nói khẽ vs hắn..

“Này…anh đang làm gì thế…”

“Làm gì là làm gì?”

“Sao tôi với anh lại..ờ chung 1 phòng..”- Hai ngón tay nó chỉ vào nhau…mặt nó bây giờ như trái gất rồi…

“Cô ko nghe họ nói gì sao lại hỏi chuyện đó”-Hắn thản nhiên trả lời.

“Ơ thì…”

“Hay cô muốn ngủ chung vs 2 người kia”-Hắn nhìn nó khuôn mặt đầy sự trêu chọc.

“Ko..ko..”-Dù sao nó vs hắn đây cũng chẳng phải lần đầu…nó nhớ lại cái đêm hắn và nó như 1 cặp vợ chồng..nó cười rồi lắc đầu…bây giờ nhớ lại..nó và hắn có wá nhiều khuất mắt..nó muốn biết hắn đang nghĩ gì về nó…

” Điên à.! Ngồi cười 1 mình nãy giờ..”-Hắn đặt nó xuống nệm ,tay kia hắn nhìn vào gương. người hắn như con chuột ướt…

“Anh đi tắm đi ko thì bệnh đấy”

“Ừ”-Hắn trả lời nhẹ nhàng rồi đi vào nhà tắm…Ở 1 căn phòng lớn này…nó có cảm giác hơi sợ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t