Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322445

Bình chọn: 9.00/10/244 lượt.

lên:-“Cô ấy tại sao lại bị như thế này hả …ông cứu người kiểu đó đấy à!!”

Khiếp hải trước ánh nhìn của hắn…ông ta như đớ họng…ông chẳng hiểu gì cả..lúc kà 1 ông chồng sắp cưới…nay lại xuất hiện thêm 1 người nữa..vậy đâu mới là chồng thật sự…

“Nhưng…nhưng ko phải anh Tuấn mới là…”

“Cậu ta chỉ là kẻ mạo danh thôi!!”-Hắn gườm lên.

Bây giờ ông bác sĩ cảm thấy đảo lộn mọi việc..khó hiểu cho tình yêu tuổi trẻ bây giờ ông lắc đầu …rồi mời hắn vào phòng giải thích bệnh tình của nó..

Ba mẹ nó ko hay biết tin con gái mình bị nạn cho tới khi hắn thông báo cho ông bà biết..họ rất sock trước tin này…từ khi về đây..nó luôn vào viện..bây giờ nó lại mất trí..

Ba mẹ nó cứ nghĩ rằng nó đang hạnh phúc bên hắn…nhưng ko ngờ..họ nữa trách hắn..nhưng cũng ko thể trách lâu..vì điều này..họ thừa biết hắn ko muốn…

Mỗi ngày hắn đều đến thăm nó..hắn chỉ mang đầy hi vọng..nó sẽ nhớ ra hắn là gì của nó..nhưng 1 lần đến là 1 lần thất vọng tràn trề..ba mẹ nó dù có giải thích..nhưng nó vẫn ko tin..

Hắn ko ngờ nó lại cứng đầu và ương bướng hơn cả hắn..đây là con người thật của nó sao?Có thể nào vì yêu hắn..mà nó ko thể bộc lộ con người mình..vì phải trải wa bao rào cản..nó đã tự mình tạo ra vỏ bọc…

..

Tối đêm đen đến..nó cảm thấy sợ…nó có cảm giác gần gủi thân thiết vs hắn lắm..nhưng có 1 khoảng cách nào đó..ngăn cản nó..tội lỗi..hay là vì lí do gì…nó ko nhớ ra nỗi..cái wái gì kiềm nó lại…

No cứ ngẩn người ra trong dòng suy nghĩ mà biết là ko đưa nó tới đâu..hắn là ai…hình ảnh wen thuộc..mỗi lần nhắc đến hắn..nó như nhói cả con tim vậy..

Nó bây giờ mong sao nó có thể về nhà..và may mắn sẽ mỉm cười vs nó…nó sẽ nhớ ra mọi việc…nhẹ nhàng nó vuốt mái tóc lên…mong rằng..mọi chuyện sẽ như nó nghĩ….

..Sáng rồi..và nó bắt đầu thấy ánh nắng đang chiếu rọi con người nó..đang thúc đẩy mọi giác wan con người nó..đang chăm chăm nhìn mọi thứ..nó cười toe lên như vừa thoát khỏi địa ngục..

Nó sợ phải mỗi đêm ở trong bệnh viện…giờ thì khác..nó sẽ về nhà..và người hộ tống nó ko ai khác chình là hắn…Nó ko mấy khó chịu..nó đc ngồi băng ghế sau..nhìn ánh mắt hắn wa ô cửa kính,nó như bị mê hoặc…

“Hôm nay em cảm thấy thế nào?”-Hắn cười nhìn nó..

“…”-Nó ấp úng im lặng..hắn cười nhìn thật đẹp…

“Sao con ko trả lời?”-Mẹ nó vuốt ve nó..hỏi.

“…Đúng đấy…con gái..”-Bố nó dịu dàng nhắc nó..

Họ ko hiểu gì cả..nó rất muốn..nhưng sao khó wá…cứ nhìn hắn..là nó như khúc gổ vậy…e thẹn chăng?nhưng nó cũng vô duyên thật..nó phải có một câu trả lời chứ…nghĩ thế nó trả lời vs chất giọng nhỏ..dịu…

“Vâng…”-Nhắm mắt lại..nó đáp..

Hắn nhìn nó cười nhẹ..ngang wa…1 con đường..nó như ngừng đọng…đầu óc nó như đang làm việc..trí nhớ mập mờ trong nó..ngôi trường Tây Phong..nghe sao wen thuộc wá..

Nó ôm chầm lấy đầu…nó thấy có 1 hình bóng nào đó..cố nhớ ..nhưng nó ko thể vì chiếc xe đã lướt wa ngôi trường rồi..way đầu lại..nó la toáng lên..

“DỪNG XE”

Thắng gấp hắn way đầu lại..thì thấy nó đang chạy đi đâu mất..nó đang nhớ lại chăng…Nó đã nhớ dần ra rồi…hắn vui sướng nhìn nó..hình ảnh nhỏ bé nó đang dần bước trên ngôi trường đầy kỉ niệm…

Nó nhìn ngồi trường ..1 buổi sáng vắng lặng..ngôi trường yên tĩnh…thoắt thoắt no thấy hàng lá xanh rơi..nó nhíu mày lại..nhớ…đến cái gì đó..đúng rồi..cũng như bây giờ..nó đã gặp..hắn…gặp 1 tên kiêu ngạo….

Chap 39:

Đúng rồi..dãy sông này…nó từng chạy..wa…nó đã từng bị thu hút bởi ánh nhìn đó..phải rồi..cứ ngỡ như là khó lắm… nhưng hắn đang ở đây…đang đứng trước mặt nó thôi..

Chỉ cần bước 1 bước..nó có thể đến bên hắn..vậy lí do gì ngăn cản nó chứ..thử bước bên hắn xem…những bước chân của nó cứ bước..từng bước…

Nó ko biết tại sao nó có cảm giác gì đó..thôi thúc nó…có lẻ..lúc trước nó đã yêu hắn thật…nó cứ thế bước đi ngày 1 nhanh hơn…

“K.Uyên?”

Nó khựng lại..wảnh mặt về phía sau…1 cô gái mặc 1 chiếc áo dài…hồng nhạt..nhìn nó…Khó hiểu…cô gái này biết nó chăng?Nhìn cô gái đó…rất dễ thương…trong mái tóc dài thẳng…đến eo…ánh mắt to tròn..nhưng bị che đi bởi cặp kính to…

“Cô…biết tôi ?”-Nó ấp úng…

“Cậu ko nhớ hả…L.Đang nè?”

“Linh…Đang.?”-Nó cố mò lại trong đầu nó..nhưng vô vọng..cơ thể nó cảm thấy mệt nhoài..bây giờ nó chỉ muốn nằm ngủ thôi…

Nó ko biết tại sao cơ thể nó luôn ko nghe lời chủ…nhìn đứa bạn thân..nó chẳng tài nào nhận ra…Tại sao nó lại bị mất trí chứ?Nó muốn biết…nhiều lắm…nó ngã đi..trước mặt cô bạn thân….

..

Sau 1 hồi trò chuyện…L.Đang..cảm thấy thương nó lắm..kể từ sau khi nó đi Mỹ..hầu như..L.Đang ko hề liên lạc vs nó..có lẻ may mắn nên 2 người đã gặp nhau..

Bây giờ L.Đang là 1 cô giáo dạy Hóa,ước mơ của cô đã trở thành sự thật..nhiều lúc muốn liên lạc vs nó..nhưng cũng rất khó..vì ko hiểu sao nó chuyển trường và đi du học..

Cô đưa mắt nhìn hắn…hắn và nó đã yêu nhau sâu đậm vậy sao?Mĩm cười có thể nói cô mừng cho đứa bạn thân…nhưng lại buồn cho cái tình yêu của mình..1 tình yêu đơn phương…

Hắn vẫn ngồi trong phòng nó..hắn cảm thấy phòng nó khác hẳng..và sự thay đồi này..khiến hắn khó chịu…hắn rất thích chiếc giường đơn của nó..vì như thế nó sẽ nằm lọt vào tay hắn…nó có biết điều đó ko?

Nhìn ngắm nó..hắn rất l


Polaroid