
ị ràng buộc. Đến bây giờ, tôi đã không còn nhìn rõ chính trái tim mình nữa.”
Khuất Vân mở miệng: “Du Nhiên, cho tôi một cơ hội…”
Du Nhiên ngắt lời: “Không, Khuất Vân, là anh phải cho tôi, cho tôi chút thời gian.”
“Tôi rất ngốc, tôi cần rất nhiều thời gian để nghĩ về một vấn đề.” Du Nhiên quay đầu, nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng trên cửa kính thủy tinh, vẫn có cái bóng của Khuất Vân, mờ nhạt, lại vẫn tồn tại: “Tiểu Tân nói, trong lòng tôi còn có anh, nhưng tôi không tin. Nếu vẫn còn, vì sao chúng ta phải dằn vặt nhau lâu như vậy? Tôi cần thời gian, bình tĩnh lại, bình tĩnh suy nghĩ.”
“Khuất Vân, anh nhất định phải cho tôi.” Du Nhiên nói: “Anh nhất định phải cho tôi.”
Khuất Vân vươn ngón tay, chạm vào chóp mũi Du Nhiên, hơi lạnh.
“Tôi cho em.” Anh nói.
Cứ như thế, Du Nhiên về tới bến cảng tránh gió thoải mái kia của mình.
Rất nhiều lần, Du Nhiên từng muốn gọi điện cho Tiểu Tân, nhưng đến cuối cùng đều bỏ cuộc.
Cô đã không còn bất cứ lập trường nào để tìm cậu ta.
Cuối cùng, Tiểu Tân chủ động gửi tới một tin nhắn.
“Du Nhiên, chúc chúng ta cuối cùng đều có thể tìm được điều mình muốn.”
Đây là lần liên lạc cuối cùng, Du Nhiên biết, giống như lần đó Tiểu Tân đã nói, từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Đều không phải người phóng khoáng, đều không làm được chuyện phóng khoáng kiểu như chia tay rồi vẫn là bạn bè.
Du Nhiên vĩnh viễn không biết, cảnh tượng Tiểu Tân chờ đợi ở sân bay, vĩnh viễn không biết.
Lỗi của cô, cô bằng lòng bị phạt.
Chỉ là, đối với đối phương mà nói, dù làm thế nào cũng là không có tác dụng.
Mỗi lần vấp ngã, phương pháp chống cự lại tinh thần sa sút của Du Nhiên chính là ngủ.
Mùa hè nóng bức, nằm trong phòng điều hòa, Du Nhiên ngủ như bách độc bất xâm, ngũ cốc được mùa, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Ngủ rồi lại ngủ, có người dùng ngón tay sờ nhẹ lên trán cô.
Du Nhiên mở hé mắt, nhìn thấy người đang ngồi bên giường là mẹ của cô.
Nhắm mắt lại lần nữa, dùng giọng nói mơ màng nói: “Mẹ, lưng con ngứa.”
Sau khi nói xong, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoa lên lưng cô, gãi ngứa cho cô.
Thật thoải mái, Du Nhiên mơ mơ màng màng, vừa trả lời câu hỏi vừa mẹ vừa bước về phía giấc mơ đẹp.
“Gần đây thế nào?”
“Không tệ.”
“Kỳ thi thế nào?”
“Bình thường.”
“Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đến đâu rồi?”
“Cũng đại khái.”
Ngừng một lát, Bạch Linh bỗng nhiên nói: “Du Nhiên, mẹ xin lỗi.”
Những lời này khiến Du Nhiên đang buồn ngủ phải tỉnh lại: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
“Mẹ hoàn toàn không để ý đến Thừa Viễn đã tổn thương con, mẹ quá vô ý.” Bạch Linh thấp giọng nói.
“Chuyện này đã qua, mẹ, đừng nghĩ tới nữa, hiện giờ con tốt lắm.” Du Nhiên ngồi dậy.
“Bất kể là với con, hay với Thừa Viễn, mẹ đều không xứng là một người mẹ.” Trong giọng nói của Bạch Linh mang theo rất nhiều tự trách.
“Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi, bố mẹ không thể ngăn cản tất cả những nguy hiểm cho con cái.” Du Nhiên an ủi, khuyên giải.
“Thật ra, Thừa Viễn hận mẹ là đúng lắm.” Đôi môi Bạch Linh tái nhợt: “Mẹ thật sự, thật sự đã mắc nợ thằng bé rất nhiều.”
“Mẹ, đừng nghĩ như vậy.”
“Sau khi mẹ lấy bố con, Cổ Chí càng đánh thằng bé nhiều hơn, có một lần, thằng bé bị thương khắp người, trốn từ trong nhà ra, ôm lấy chân mẹ, khóc xin mẹ ở bên thằng bé.” Giọng nói của Bạch Linh có chút nặng nề, khàn khàn: “Ngay sau đó, Cổ Chí tới, ông ta muốn mang thằng bé về. Lúc đó, mẹ đang có thai con, không dám dùng sức, vì vậy, mẹ buông tay Thừa Viễn, tận mắt mẹ đã thấy Cổ Chí đưa thằng bé đi… Sau lần đó, xương sườn Thừa Viễn và chân thằng bé bị đánh gãy.”
“Mẹ vĩnh viễn không quên ngày mẹ tới bệnh viện thăm thằng bé, ánh mắt Thừa Viễn nhìn mẹ, giống như… có thứ gì đó đã hoàn toàn bị dập tắt, là thất vọng vô tận. Đúng vậy, người mà thằng bé vốn tưởng rằng sẽ là người duy nhất trên thế giới có thể bảo vệ thằng bé, đến cuối cùng, ngay trước mắt, lại không chút do dự buông tay thằng bé.”
“Mẹ vẫn luôn nói, mẹ coi thằng bé như đứa con do chính mình sinh ra, nhưng nửa đêm tỉnh lại từ trong mơ, mẹ tự hỏi, nếu lúc đó người bị mang đi là con, mẹ nhất định, nhất định sẽ quên mình mà che chở trước mặt con, chứ không phải buông đôi bàn tay run run bất lực đang cầm chặt lấy tay mẹ kia.”
“Nhưng, mẹ, mẹ vốn…”
Du Nhiên không nói tiếp nữa, nhưng Bạch Linh hiểu ý cô: “Vốn không phải mẹ của Thừa Viễn phải không? Nhưng, ngay từ ngày đầu tiên Thừa Viễn chào đời, thằng bé đã ở bên mẹ, thằng bé vẫn cho rằng mẹ là mẹ ruột của nó, vẫn luôn ỷ lại mẹ, bảo vệ mẹ, coi mẹ là người thân nhất trên thế giới. Mẹ cũng từng vô số lần thề với thằng bé, nói sẽ không bao giờ rời khỏi thằng bé. Nhưng tới cuối cùng, mẹ vẫn buông tay…”
Du Nhiên không còn lời nào để nói nữa, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là ôm lấy đôi vai của mẹ.
“Thằng bé thật đáng thương, thường bị đánh đến mức thương tích đầy người, mẹ không thể nào tưởng tượng được thân thể bé nhỏ kia làm thế nào chịu được những cú đấm, cú đá ấy.”
“Thằng bé bị thương rất nhiều lần, một lần, vì không đứng thứ nhất trong kỳ thi, Cổ Chí dìm đầu thằng bé vào nước gần một phút. Trước kia Thừa