XtGem Forum catalog
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ

Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ

Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329140

Bình chọn: 8.00/10/914 lượt.

theo cách của riêng mỗi người. Hát bằng tất cả con người mình. Vì thế con đã làm đúng như lời cô dặn

– Rồi . . .?

– Rồi con bị cô trách mắng. Rõ ràng con đã sáng tạo còn gì. Con còn hát bằng cách riêng, bằng con người của mình. Thế mà cô vẫn cho điểm B. Người lớn thật khó hiểu

Bảo Ngọc mặt phụng phịu rõ là đáng yêu. Bố cô nghe xong rất đồng thuận. Con gái anh hát sáng tạo như thế còn gì nữa. Chỉ là sáng tạo quá nên hơi thảm họa thôi

– Mà hình như hát bằng mỗi cái dạ dày phải không?- Bố cô bé đột nhiên hỏi

– Vâng. Hôm ấy con đói quá. Mà con người thì có cả dạ dày mà bố. À quên. Nhắc đến dạ dày con đói quá! Bố, hôm nay sinh nhật con bố cho con đi công viên nhé! Mấy lần bố hứa rồi mà. Bố không cho con đi thì con dỗi, ứ ăn cơm, ứ đi học, ứ chơi với bố

Trời. Con bé này giờ còn biết nũng nịu kiểu tiêu cực như vậy nữa. Càng ngày càng giống mẹ nó. Chỉ có điều con bé không bị ngốc thôi

– Được rồi

Chỉ đợi câu nói đó, Bảo Ngọc phi ngay vào nhà bếp để bàn chuyện với mẹ

– Mẹ ơi – Cô bé gọi

Nghe cái giọng ngọt ngọt của đứa con gái, bà mẹ trẻ thấy vui lạ. Con bé đáng yêu vô cùng. Nhìn thôi đã muốn ôm nó rồi

– Sao thế bảo bối?

– Mẹ không cần nấu cho con với bố đâu ạ

Nghe tới đây, thật sự là yêu con bé thêm rồi đấy! Biết mẹ nó vất vả mà vừa đi học về đã ngoan như vậy. Không uổng công cưng chiều nó mấy năm qua

– Thật sao?

– Vâng- Ngọc đáp chắc nịch

Không chờ đợi gì thêm, Puny cởi phăng cái tạp dề ra vắt lên giá treo đồ. Cô đoán là hôm nay sinh nhật Bảo Ngọc chắc chắn nó mè nheo đòi đi chơi rồi. Đỡ được một hôm, thật thích

– Mẹ chỉ cần nấu cho mẹ thôi. Bố hứa là cho con đi chơi công viên rồi. Gặp mẹ sau nhé!Con đi đây

Cái gì thế này?Con bé này, nó dám. . .Đúng là không thể tin được. Dám đi mà bỏ mặc mẹ nó ở nhà. Được.

Đã vậy mẹ không tặng quà cho con. Không mua bánh sinh nhật cho con nữa. Nhóc con, dám đối xử với mẹ như vậy. Puny bực mình nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang quay đi của Bảo Ngọc

– À quên! – Bảo Ngọc chợt quay lại

Có nên tin tưởng đứa con này thêm lần nữa không?

– Làm sao?

– Tối này mẹ gọi ngoại sang nấu cơm nhé! Sinh nhật con, con muốn ăn ngon

Nói xong, nó chạy ngay đi được

Con nhóc này, cô thấy nó chẳng sở hữu được cái gen ngoan ngoãn và tốt tính của mẹ nó gì cả. Toàn có cái gen hắc ám của bố nó không. Đặc biệt sở thích của nó là làm người ta tức chết mới chịu được hay sao? Cha nào con nấy! Thực mệt với cái gia đình này

* * *

Vừa đến công viên đã gặp người quen. Bảo Ngọc giơ tay vẫn vẫy

– Anh Jack ! Linh Nhi! Tường Du ! Heyyyyyy

Thấy Bảo Ngọc. Cả đám chạy tới. Đúng lúc mấy đứa cũng định đưa quà nhưng chưa gặp cô bé. Jack thì chưa kịp đưa khi nãy Bảo Ngọc đã lon ton đi vào nhà rồi!

– Ngọc ngố. Anh còn tưởng em trốn đâu chơi rồi – Jack lên tiếng

– Ngố gì mà ngố. Có anh Jack mới ngố ấy. Tìm Ngọc sao?

– Anh ấy muốn tặng quà cho chị – Linh Nhi và Tường Du đồng thanh

– Vậy à. Còn hai đứa thì sao? Quà chị đâu? – Bảo Ngọc chìa tay

Hai đứa cùng đặt vào tay Ngọc một cái kẹo mút vị dâu

– Bảo Ngọc, đòi quà là hư – Bố cô bé xoa xoa đầu đứa con gái

– Vâng

– Mẹ em đâu? – Jack nhìn quanh

– Mẹ em. . . ở nhà!

– Em đi chơi mà bỏ quên mẹ ở nhà là không được. Anh có bao giờ đi mà không đưa mẹ Jane cùng đâu – Nói xong, cậu không quên nhìn ra phía xa xa có mẹ Jane và bố Tan đang ngồi đó

– Không. Em chỉ muốn cho mẹ một bất ngờ thôi

– Là gì?? – Cả ba đứa cùng đồng thanh

– BÍ MẬT

– Linh Nhi! Tường Du! Đến giờ về rồi – Hai bà mẹ, hai ông bố vẫy tay giục hai đứa nhỏ

– Thôi. Bọn em về đây. Chị Ngọc sinh nhật vui vẻ. Bye

– Bye

Lin, Zita và Gum, Huan kết hôn cùng ngày nên giờ có hai đứa con cũng cứ bám lấy nhau như hình với bóng. Thế là lần nào đi chơi cũng phải đi chung mới chịu. Giờ giục về cũng khó nhưng được cái rất nghe lời bố mẹ. Chúng nhìn chung đều là những đứa con ngoan ngoãn dù cho mỗi người có một cách thể hiện tình cảm riêng

– Anh Jack. Em cũng đi đây. Bye

– Khoan. Anh chưa đưa quà mà

– Bố đẹp trai nói là em đòi quà là hư

– Anh đưa thì em cứ nhận đi. Ngố quá

Jack véo má Bảo Ngọc một cái rồi mới yên tâm đi về. Cậu quý Bảo Ngọc vô cùng. Cô bé láu lỉnh mà lại đáng yêu. Có hơi ham ăn một tí, hay dỗi một tí nhưng đặc biệt quan tâm người khác. Nghĩ thôi đã quý rồi. Jack mỉm cười

– Sao? Muốn theo Jack về nhà?

– Con . . .con nói thế bao giờ. Con chỉ nghĩ là anh ấy thật tốt khi nhớ sinh nhật con thôi

– Ngốc. Sinh nhật con vào ngày được nghỉ nên nó nhớ thôi

– Bố. Sao bố nói anh Jack thế. Dù không là ngày nghỉ thì anh ấy vẫn nhớ thôi. Hừ

– Còn bênh người ngoài

– Con . . . con không nói với bố nữa. Bố toàn chọc con. Con muốn về nhà với mẹ à quên con còn phải mua quà cho mẹ nữa

* * *

6h30’ tối

– Này, con làm sao thế hả? Tự nhiên đang có em bé lại đi cho mọi người nghỉ phép hết.Bao giờ con mới trưởng thành hả?

– Mẹ. Họ ở đây lâu vậy rồi. Lúc trước con định là Bảo Ngọc lớn hơn một chút sẽ cho họ nghỉ phép. Giờ thì một chút đấy là nó lớn thế kia rồi, còn biết làm mẹ nó bực chết !

– Thôi. Ngồi xuống. Minh Anh nó mà biết con vất vả thế này, nó buồn đấy!

– Giờ này mà hai bố con nó còn c